Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 104: Hắc Uyên Ma Lâm



Chương 104: Hắc Uyên Ma Lâm

Lâm Minh nhận lấy tấm bản đồ chi tiết từ Linh Lung Tử. Trên đó không chỉ có đường đi đến Hắc Uyên Ma Lâm, mà còn có cả những thông tin Vạn Bảo Lâu thu thập được về các loại ma thú và những khu vực nguy hiểm bên trong. Cậu không lãng phí một giây nào, thân hình lóe lên, biến mất khỏi Vạn Bảo Lâu.
Hắc Uyên Ma Lâm nằm ở vùng cực Tây của Trung Châu, là một nơi mà ngay cả các tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám dễ dàng đặt chân đến. Nơi đây quanh năm bị ma khí bao phủ, ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới. Cây cối ở đây đều mang hình thù kỳ dị, quái đản, và là nơi sinh sống của vô số ma thú hung tàn.
Đối với một tu sĩ bình thường, ma khí ở đây có thể ăn mòn linh lực và làm ô nhiễm Nguyên Anh. Nhưng đối với Lâm Minh, người tu luyện công pháp Hỗn Độn, ma khí cũng chỉ là một loại năng lượng, không những không gây hại mà còn có thể bị cậu thôn phệ.
Cậu như một bóng ma, lặng lẽ di chuyển trong khu rừng quỷ dị. Thần thức mạnh mẽ của một Nguyên Anh hậu kỳ được cậu thu liễm lại, chỉ tỏa ra một tia mỏng manh, lần theo những dấu vết năng lượng huyết ma mà Huyết Lệ để lại trên đường đi.
Sau ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng cậu cũng đã đuổi kịp.
Thần thức của cậu khóa chặt một bóng người ở phía trước. Người đó vừa giết chết một con Hắc Lân Ma Mãng Kim Đan đại viên mãn, đang lấy viên ma hạch của nó. Dáng vẻ vô cùng cảnh giác, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ đắc thắng. Chính là Huyết Lệ.
Lâm Minh không vội ra tay. Cậu như một con báo đang rình mồi, nín thở, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Thời cơ đã đến. Khi Huyết Lệ vừa thu lấy ma hạch, trong khoảnh khắc hắn thả lỏng nhất, Lâm Minh đã hành động.
Cậu không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Cậu chỉ tung một quyền từ trong bóng tối. Một quyền không gian, một quyền mang theo sức mạnh của Nguyên Anh hậu kỳ, được nén đến cực điểm, lặng lẽ xuyên qua không gian, nhắm thẳng vào trái tim của Huyết Lệ.
Đây là một đòn tấn công tất sát!
Nhưng Huyết Lệ, kẻ đã sống sót qua vô số nguy hiểm, cũng có một trực giác ma quỷ đối với sự chết chóc. Ngay tại khoảnh khắc sinh tử, hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh sau gáy. Hắn không kịp suy nghĩ, theo bản năng nghiêng người sang một bên.
"XOẸT!"
Cú đấm của Lâm Minh sượt qua người hắn, nhưng vẫn đủ sức mạnh để thổi bay cả một cánh tay của hắn. Máu tươi phun ra như suối.
Huyết Lệ đau đớn gầm lên, vội vàng bay lùi lại. Hắn kinh hãi nhìn về phía bóng tối. Từ trong đó, một bóng người mặc hắc bào quen thuộc từ từ bước ra, đôi mắt lạnh lẽo như vực thẳm đang nhìn hắn chằm chằm.
"Lâm... Minh!" Huyết Lệ nghiến răng ken két, sự kinh ngạc nhanh chóng bị thay thế bởi sự căm hận ngút trời. "Ngươi... làm sao ngươi tìm được ta?!"
Lâm Minh không trả lời. Câu trả lời của cậu, chính là nắm đấm thứ hai đang lao tới.
Trận chiến sinh tử, sau hơn mười năm, cuối cùng cũng đã nổ ra.