Chương 106: Tẩy Tẫn Oán Hận
Lâm Minh đứng một mình giữa khu rừng ma quỷ, tay cầm chiếc hộp ngọc đang không ngừng rung chuyển. Bên trong, Nguyên Anh của Huyết Lệ đang gào thét và va đập một cách điên cuồng, nhưng không thể nào thoát ra khỏi sự trấn áp của những lá bùa.
Cậu đã thắng. Mối thù kéo dài từ khi cậu còn là một thiếu niên ở Thất Sơn, cuối cùng cũng đã có một cái kết.
Nhưng trong lòng cậu lại không có sự vui sướng của người chiến thắng, mà chỉ có một sự trống rỗng vô tận. Suốt bao nhiêu năm qua, hình ảnh Huyết Lệ và mối thù với Huyết Ma Tông luôn là một ngọn lửa, một động lực thôi thúc cậu phải liều mạng tu luyện, phải không ngừng mạnh mẽ hơn. Bây giờ, khi ngọn lửa đó vụt tắt, cậu bỗng cảm thấy mất đi phương hướng.
Con đường phía trước, phải đi về đâu?
Cậu ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ. Cậu nhìn lại cả chặng đường đã qua, từ một thiếu niên bình thường, đến một Quyền Vương của đấu trường, một Kim Đan Chân Nhân, và bây giờ là một Nguyên Anh lão tổ có thể tung hoành một phương. Cậu nhận ra, sự căm hận tuy đã cho cậu sức mạnh, nhưng nó cũng là một cái xiềng xích, trói buộc Đạo tâm của cậu, khiến cho con đường của cậu luôn nhuốm một màu đen tối của sự báo thù.
Bây giờ, xiềng xích đã được gỡ bỏ.
"Đạo của ta, không nên chỉ dừng lại ở sự báo thù." Lâm Minh lẩm bẩm. "Đạo của ta, là truy cầu đỉnh cao của tu luyện, là tìm hiểu bí mật của Hỗn Độn, là tự do tự tại, không bị bất cứ thứ gì trói buộc."
Trong khoảnh khắc đó, tâm cảnh của Lâm Minh có một sự thăng hoa. Một nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ. Nguyên Anh Hỗn Độn trong cơ thể cậu cũng trở nên sáng trong và tinh thuần hơn, không còn ẩn chứa sự oán độc và sát khí như trước, mà thay vào đó là một sự bình thản, sâu thẳm của Đạo.
Cậu mở hộp ngọc ra. Đối mặt với Nguyên Anh đang sợ hãi của Huyết Lệ, Lâm Minh không còn sự căm hận điên cuồng nữa. Cậu chỉ đưa một ngón tay lên, một ngọn lửa Hỗn Độn màu xám hiện ra.
"Ta đã nói sẽ cho ngươi nếm trải mọi đau khổ. Đây chính là sự trừng phạt của ngươi."
Ngọn lửa bao bọc lấy Nguyên Anh của Huyết Lệ. Nó không đốt cháy linh hồn, mà bắt đầu từ từ tinh lọc, đốt đi những luồng ma khí và oán niệm tà ác nhất trong Nguyên Anh. Đối với một ma tu, việc bị tước đi nền tảng ma đạo của mình, chính là một sự tra tấn còn đau đớn hơn cả cái chết.
Lâm Minh bắt đầu quá trình tinh lọc kéo dài suốt ba tháng. Trong quá trình này, cậu hấp thụ năng lượng linh hồn tinh thuần sau khi đã được tinh lọc, khiến cho thần thức của mình càng thêm mạnh mẽ và ngưng luyện.
Sau ba tháng, cậu thu lại ngọn lửa, nhốt Nguyên Anh đã suy yếu cực độ của Huyết Lệ lại, rồi bắt đầu hành trình trở về.
Lần này, cậu không còn vội vã, không còn che giấu. Cậu thong thả đi bộ, cảm nhận trời đất, cảm nhận vạn vật. Khí tức của cậu hoàn toàn hòa hợp với thiên nhiên. Thậm chí có những con yêu thú mạnh mẽ đi lướt qua cậu mà không hề hay biết, chúng chỉ cảm thấy nơi đó dường như không có gì cả.
Một tháng sau, cậu trở lại Thái Cổ Thành, đi thẳng đến Vạn Bảo Lâu.
Linh Lung Tử ra đón tiếp. Khi nhìn thấy Lâm Minh, bà chấn động. Bà không thể cảm nhận được tu vi của cậu nữa, nhưng lại cảm nhận được một sự sâu thẳm, bình yên như trời đất từ cậu. Bà biết rằng, vị Lão tổ trẻ tuổi này, sau chuyến đi săn, đã lại có một sự lột xác kinh người.
"Lâm lão tổ... chuyện của Huyết Ma Thánh tử..." Bà cẩn thận hỏi.
Lâm Minh chỉ gật đầu một cái, nói hai chữ.
"Đã giải quyết."
Hai chữ nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một sức nặng ngàn cân, khiến cho Linh Lung Tử phải hít một hơi thật sâu. Kẻ thù lớn nhất của Lâm lão tổ đã bị loại bỏ. Bây giờ, không còn gì có thể ngăn cản bước chân của cậu nữa.