Chương 109: Sinh Môn Mở Ra
Lâm Minh không lãng phí thời gian, lập tức đi về phía ngọn núi lửa. Cậu di chuyển một cách dễ dàng, như thể đã biết trước mọi sự thay đổi của môi trường.
Khi cậu đến gần chân núi, cậu phát hiện ra mình không phải là người duy nhất.
Hoàng Phủ Kinh Vân, Lăng Phong, Lãnh Nguyệt Tiên Tử, Không Linh Tử... những thiên tài đỉnh cấp nhất, bằng vào sự lĩnh ngộ pháp tắc phi phàm của mình, cũng đã tính toán ra được vị trí này. Tất cả bọn họ đều đã có mặt, tạo thành một thế đối đầu im lặng dưới chân núi.
Không ai nói với ai câu nào, tất cả đều đang chờ đợi.
Ba ngày sau, ngọn núi lửa đang phun trào dữ dội đột nhiên im bặt. Dung nham nguội lại, cây cối bắt đầu mọc lên, một dòng suối trong vắt chảy ra. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, năm loại nguyên tố tại đỉnh núi đã đạt được một sự cân bằng hoàn hảo trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ngay tại đỉnh núi, không gian vặn vẹo, một cánh cổng ánh sáng màu trắng sữa, tràn ngập sinh cơ, từ từ hiện ra.
Sinh Môn đã mở!
Ngay khi Sinh Môn xuất hiện, sự im lặng lập tức bị phá vỡ.
"Xông lên!"
Hoàng Phủ Kinh Vân là người đầu tiên hành động. Hắn không lao về phía Sinh Môn, mà tấn công những tu sĩ yếu hơn đang ở gần đó, ý đồ dọn đường cho mình. Một cuộc chiến đẫm máu lập tức bùng nổ xung quanh chân núi. Tất cả mọi người đều điên cuồng tấn công người khác, cố gắng tạo ra một con đường máu để tiến đến Sinh Môn.
Lâm Minh nhíu mày. Cậu không muốn tham gia vào cuộc hỗn chiến vô nghĩa này. Cậu nhìn chằm chằm vào Sinh Môn trên đỉnh núi, rồi lại nhìn ngọn núi vừa ổn định lại.
"Đạo, không chỉ có một con đường."
Cậu không đi theo con đường mà mọi người đang tranh giành. Cậu đi đến một bên sườn núi.
Cậu hít một hơi thật sâu, vận dụng sự hiểu biết của mình về Ngũ Hành, dồn sức mạnh vào một quyền.
Cú đấm này không phải là sức mạnh Hỗn Độn hủy diệt, mà là một sức mạnh mang tính chấn động, cộng hưởng với tần số cân bằng của ngọn núi.
"ẦM!"
Cậu đấm thẳng vào sườn núi. Nhưng ngọn núi không hề vỡ nát. Thay vào đó, một con đường hầm tạm thời, được tạo ra từ năng lượng Ngũ Hành cân bằng, đã xuất hiện, đi thẳng từ vị trí của cậu đến thẳng bên trong Sinh Môn.
Cậu đã tự tạo ra một lối đi cho riêng mình!
Trước ánh mắt kinh ngạc của Lăng Phong, Lãnh Nguyệt Tiên Tử và những người khác, Lâm Minh thong thả bước vào con đường hầm đó, tiến vào Sinh Môn, trở thành một trong những người đầu tiên vượt qua tầng một mà không cần phải tốn một chút sức lực nào để tranh đoạt.
Hành động này, so với việc chiến đấu để đi qua, còn thể hiện một sự lĩnh ngộ và bá đạo hơn gấp trăm lần!
Khi Lâm Minh bước qua Sinh Môn, cảnh vật xung quanh thay đổi. Cậu thấy mình đang ở trong một đại sảnh màu trắng rộng lớn. Giọng nói cổ xưa lại vang lên trong đầu cậu.
"Người đầu tiên vượt qua tầng một. Thưởng: một tia Hỗn Độn Tổ Khí."
Từ trên hư không, một luồng khí màu xám tro, nhỏ như sợi tóc, nhưng lại mang theo khí tức cổ xưa và nguyên thủy nhất của vũ trụ, từ từ bay xuống, dung nhập vào mi tâm của Lâm Minh.
Nguyên Anh Hỗn Độn trong cơ thể cậu run lên sung sướng, như một đứa trẻ đói khát gặp được món ăn ngon nhất. Nó há miệng, nuốt chửng luồng Hỗn Độn Tổ Khí đó. Nền tảng vốn đã vô cùng vững chắc của Lâm Minh, lại một lần nữa được củng cố, trở nên kinh khủng hơn bao giờ hết.
Phần thưởng cho người dẫn đầu, quả nhiên không hề tầm thường.