Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 108: Tầng Thứ Nhât - Ngũ Hành Hỗn Loạn Giới



Chương 108: Tầng Thứ Nhất - Ngũ Hành Hỗn Loạn Giới

Khi Lâm Minh và một trăm hai mươi bảy thiên tài khác bước qua cánh cổng của Thông Thiên Tháp, không gian xung quanh họ vặn vẹo. Khi cảnh vật rõ ràng trở lại, tất cả mọi người đều phát hiện ra mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Đây là một không gian vô cùng rộng lớn, có núi, có sông, có rừng rậm, linh khí nồng đậm đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trông có vẻ như một thiên đường tu luyện.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự bất thường.
Một con sông vốn đang chảy hiền hòa, đột nhiên sôi sục lên, nước sông biến thành dung nham nóng rực. Một khu rừng rậm vốn tràn đầy sinh cơ, trong nháy mắt cây cối biến thành những cột kim loại sắc bén, đâm thẳng lên trời. Mặt đất dưới chân có thể đột nhiên hóa thành một đầm lầy, hoặc một bãi cát lún.
Thế giới này, đang ở trong một trạng thái hỗn loạn về mặt nguyên tố!
Một giọng nói cổ xưa, không cảm xúc, vang vọng trong đầu tất cả mọi người.
"Tầng thứ nhất, Ngũ Hành Hỗn Loạn Giới. Trong thế giới này, năm loại nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đang ở trong trạng thái mất cân bằng, liên tục chuyển hóa và hủy diệt lẫn nhau. Nhiệm vụ của các ngươi, là tìm ra Sinh Môn (Cửa Sống), cánh cổng duy nhất để tiến lên tầng hai."
"Sinh Môn sẽ xuất hiện tại nơi mà Ngũ Hành đạt được sự cân bằng hoàn hảo trong một khoảnh khắc. Thời gian giới hạn là một tháng. Những kẻ không tìm được Sinh Môn sẽ bị trục xuất. Những kẻ chết trong này, sẽ chết thật sự."
Giọng nói vừa dứt, các thiên tài lập tức hành động. Người thì bay lên cao để quan sát, người thì dùng pháp bảo phòng ngự để chống lại sự thay đổi đột ngột của môi trường, người thì bắt đầu dùng thần thức để phân tích quy luật.
Trong khi phần lớn mọi người đang chật vật để thích nghi và sống sót, Lâm Minh lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Ngũ Hành Hỗn Loạn...?" Cậu lẩm bẩm. "Nhưng mọi sự hỗn loạn, đều có quy luật của nó. Và khởi nguồn của Ngũ Hành, chính là Hỗn Độn."
Công pháp của cậu cho cậu một lợi thế không ai có được. Cậu có thể cảm nhận được dòng chảy năng lượng Hỗn Độn nguyên thủy, thứ đang điều khiển sự biến hóa của năm loại nguyên tố này. Cậu không chỉ phòng ngự, mà bắt đầu phân tích quy luật của sự hỗn loạn đó.
Cậu di chuyển trong thế giới này một cách ung dung. Khi một ngọn núi lửa phun trào, cậu đã cảm nhận được và tránh đi từ trước. Khi một cơn bão kim loại quét qua, cậu đã tìm được một vùng đất yếu để ẩn nấp.
Trên đường đi, cậu nhìn thấy một nhóm tu sĩ bị một khu rừng kim loại đột ngột mọc lên vây khốn, tình thế vô cùng nguy hiểm. Cậu cũng nhìn thấy Hoàng Phủ Kinh Vân đang đứng trên một ngọn núi ở phía xa, lạnh lùng quan sát, không hề có ý định cứu giúp.
Lâm Minh không có ý định làm người hùng. Nhưng khi cậu lướt qua khu vực đó, cậu thuận tay tung một quyền về phía khu rừng kim loại. Cú đấm không mạnh, nhưng lại mang theo một tia Hỗn Độn chi lực, làm rối loạn kết cấu nguyên tố ở đó. Khu rừng kim loại lập tức mềm ra, biến trở lại thành đất đá bình thường, giúp cho nhóm tu sĩ kia có cơ hội chạy thoát.
Hành động thuận tay này của cậu đã được nhóm tu sĩ kia ghi nhớ với ánh mắt đầy cảm kích.
Sau năm ngày quan sát và phân tích, trong đầu Lâm Minh đột nhiên lóe lên một tia sáng. Cậu đã hiểu ra.
"Không phải là một điểm cân bằng tĩnh. Mà là một chu kỳ. Sự hỗn loạn này tuân theo một chu kỳ Ngũ Hành tương sinh tương khắc khổng lồ. Và Sinh Môn, sẽ xuất hiện tại điểm cuối cùng của chu kỳ, nơi vạn vật quy về một."
Cậu ngẩng đầu, nhìn về một ngọn núi lửa đang phun trào ở phía xa. Trong mắt những người khác, đó là một vùng tử địa. Nhưng trong mắt cậu, đó lại là khởi nguồn của chu kỳ tiếp theo. Cậu biết rằng, ba ngày sau, khi ngọn núi lửa đó tắt, chính là lúc Sinh Môn xuất hiện.