Chương 113: Thái Cổ Chiến Trường
Tất cả những người còn lại được dịch chuyển đến một thế giới mới.
Đây là một vùng đất hoang tàn, u ám. Bầu trời có màu đỏ như máu. Mặt đất nứt nẻ, cắm đầy những vũ khí gãy nát khổng lồ và những bộ xương của những sinh vật không rõ tên. Không khí tràn ngập sát khí và oán khí nồng đậm, tiếng gào thét của những oan hồn từ thời thượng cổ văng vẳng bên tai.
Đột nhiên, từ dưới lòng đất, một bóng người mờ ảo, mặc một bộ chiến giáp cổ xưa, tay cầm một thanh trường qua hư ảo, từ từ trồi lên. Toàn thân nó được tạo thành từ sát khí và oán niệm, trong hốc mắt trống rỗng là hai đốm lửa màu đỏ. Một Chiến Hồn.
Nó không có ý thức, chỉ có bản năng chiến đấu. Vừa xuất hiện, nó đã lao về phía một tu sĩ ở gần đó. Cuộc chiến nổ ra, và thực lực của con Chiến Hồn này không hề yếu, tương đương với một Nguyên Anh trung kỳ.
Rất nhanh, cả chiến trường trở nên hỗn loạn. Các tu sĩ bắt đầu chiến đấu với các Chiến Hồn, hoặc là đơn độc, hoặc là lập thành nhóm nhỏ. Cảnh tượng cướp đoạt Chiến Hồn Châu sau khi một nhóm vất vả tiêu diệt được Chiến Hồn cũng bắt đầu diễn ra.
Lâm Minh di chuyển một mình. Cậu như một ngọn đèn sáng trong đêm tối, lập tức trở thành mục tiêu của rất nhiều người. Ai cũng biết cậu là quán quân, là người mạnh nhất, nếu có thể liên thủ loại bỏ cậu đầu tiên, thì những người còn lại sẽ có cơ hội lớn hơn.
Một nhóm hơn mười tu sĩ, do một thiên tài của một tông môn lớn dẫn đầu, đã ngầm bao vây lấy Lâm Minh.
Nhưng ngay khi bọn họ định ra tay, hai bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Minh.
Một người là Lăng Phong, kiếm ý sắc bén như muốn xé rách cả bầu trời.
Một người là Lãnh Nguyệt Tiên Tử, hàn khí tỏa ra khiến cho cả không gian như muốn đóng băng.
"Quyền Vương đạo hữu," Lăng Phong cất tiếng, "nơi này quá nguy hiểm. Một mình hành động không phải là cách hay. Hay là chúng ta tạm thời hợp tác, cùng nhau vượt qua tầng này. Ta tin đạo hữu không phải là kẻ tiểu nhân đâm lén sau lưng."
Lãnh Nguyệt Tiên Tử không nói gì, nhưng cũng khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý. Nàng biết rằng, nếu Lâm Minh bị loại, thì người tiếp theo bị những kẻ khác liên thủ tấn công, rất có thể sẽ là nàng.
Lâm Minh nhìn hai người họ. Cậu hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh. Hợp tác với hai vị thiên tài đỉnh cấp này, quả thực sẽ giúp cậu bớt đi rất nhiều phiền phức không cần thiết.
"Được." Cậu gật đầu.
Một liên minh gồm ba trong số năm người mạnh nhất của Luận Đạo Đại Hội được thành lập. Tổ hợp này vừa ra đời đã tỏa ra một khí thế kinh người, khiến cho nhóm tu sĩ đang định tấn công Lâm Minh phải sợ hãi lùi lại.
Nhưng thử thách của họ cũng lập tức ập đến.
Mặt đất trước mặt họ rung chuyển dữ dội. Một con Chiến Hồn to lớn hơn những con khác gấp ba lần, mặc một bộ áo giáp tướng quân, tay cầm một thanh chiến phủ khổng lồ, từ từ đứng dậy. Khí tức của nó đã đạt đến đỉnh cao của Nguyên Anh hậu kỳ!
Đây là một Chiến Hồn Tướng Quân!
Cùng lúc đó, ở một ngọn đồi phía xa, Hoàng Phủ Kinh Vân, người cũng đã tập hợp được một nhóm tu sĩ hùng hậu, đang nhìn về phía họ với một nụ cười lạnh lẽo. Hắn rõ ràng có ý định tọa sơn quan hổ đấu.
Liên minh của ba người Lâm Minh, ngay khi vừa thành lập, đã phải đối mặt với một thử thách cực lớn.