Chương 142: Vô Cực Thành
Sau gần nửa năm di chuyển cẩn thận, băng qua những khu rừng nguyên sinh và những dãy núi nguy hiểm, Lâm Minh cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Vô Cực Thành ở phía chân trời.
Đó là một tòa thành thị không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả sự hùng vĩ của nó. Tường thành cao ngàn trượng, được xây bằng một loại đá đen không rõ tên. Bên trong thành, có những tòa kiến trúc, những ngọn tháp bay cao đến mức chọc thủng cả tầng mây. Vô số tu sĩ với khí tức mạnh mẽ, cưỡi trên các loại pháp bảo hoặc yêu thú, bay ra bay vào như một dòng chảy không ngừng.
Lâm Minh thu liễm khí tức, hòa vào dòng người, bước vào trong thành. Cảm giác nhỏ bé này, cảm giác như một kẻ nhà quê lần đầu lên tỉnh, đã rất lâu rồi cậu không có lại. Ở đây, một tu sĩ Nhân Tiên (Hóa Thần) như cậu, thực sự không có gì nổi bật. Thỉnh thoảng, cậu còn cảm nhận được những luồng khí tức của các vị Địa Tiên (Luyện Hư), khiến người khác phải kính sợ nép mình.
Việc đầu tiên Lâm Minh làm là tìm một nơi để ở. Nhưng cậu không cần một quán trọ, mà là một động phủ tu luyện có thể dùng để bế quan lâu dài.
Cậu đến một trung tâm chuyên cho thuê động phủ. Khi nhìn vào bảng giá, cậu không khỏi hít một hơi lạnh. Một động phủ cao cấp, có trận pháp phòng ngự mạnh mẽ và nồng độ Tiên khí đủ để một Nhân Tiên tu luyện, giá thuê mỗi năm là một con số thiên văn. Số Tiên thạch mà cậu cướp được từ đám đệ tử Thanh Vân Môn, chỉ đủ để thuê trong vài tháng.
"Xem ra, phải tìm cách kiếm tiền."
Lâm Minh quyết định bán đi một vài món đồ không cần thiết mà cậu mang từ hạ giới lên. Cậu đi đến khu giao dịch lớn nhất của thành, nơi được gọi là Thiên Bảo Phường, và bước vào một cửa hàng trông có vẻ lớn nhất và uy tín nhất, Thiên Nhai Các.
Cậu lấy ra một món đồ mà cậu cho là có giá trị nhất trong số những thứ không thuộc về công pháp của mình: một khối Tinh Thần Chi Tủy to bằng nắm tay, là tinh hoa của một ngôi sao đã chết mà cậu tình cờ có được trong một lần thám hiểm. Thứ này có thể dùng để tăng cường linh tính cho các tiên khí.
Người tiếp cậu là một chưởng quỹ trung niên mập mạp, đôi mắt ti hí nhưng lại lóe lên vẻ khôn ngoan và gian xảo.
Lão chưởng quỹ cầm lấy khối Tinh Thần Chi Tủy, trong mắt lóe lên một tia tham lam không thể che giấu, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ chê bai.
"Hừ, thứ này từ hạ giới mang lên, tạp chất quá nhiều, không có giá trị gì lớn." Lão ta bĩu môi. "Nể tình ngươi là phi thăng giả không dễ dàng, ta mua lại với giá 100 tiên thạch hạ phẩm, coi như làm từ thiện."
Một trăm tiên thạch hạ phẩm, có lẽ còn không đủ để Lâm Minh thuê một động phủ cấp thấp trong một tháng. Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục, một hành động trắng trợn muốn lừa gạt một phi thăng giả chân ướt chân ráo.
Lâm Minh nhìn lão chưởng quỹ, gương mặt vẫn bình thản. Con người này, rõ ràng đã xem cậu là một con cừu non để làm thịt.