Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 155: Dạo Bước Trên Biển Pháp Tắc



Chương 155: Dạo Bước Trên Biển Pháp Tắc

Khi các thiên tài khác đang chật vật tìm cách chống lại sự hỗn loạn của biển pháp tắc, Lâm Minh lại làm một hành động khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Cậu không phòng ngự, không mở lĩnh vực. Cậu cứ thế thong thả bước đi, đặt chân lên mặt biển.
Kỳ lạ thay, những mảnh vỡ pháp tắc cuồng bạo xung quanh cậu, khi đến gần, đều trở nên vô cùng hiền hòa, như những đứa trẻ nhìn thấy cha mẹ của mình. Chúng không tấn công cậu, mà còn quấn quýt lấy cậu, tạo thành một con đường bằng phẳng dưới chân.
Cậu đang dùng chính Hỗn Độn bản nguyên của mình, để ra lệnh cho vạn pháp.
Lâm Minh cứ thế ung dung đi trên mặt biển, như đang đi dạo trong sân nhà. Cậu không chỉ vượt qua khảo nghiệm, mà còn đang hấp thụ những mảnh vỡ pháp tắc này, phân tích chúng, làm phong phú thêm cho thế giới nhỏ của mình. Cậu đã biến một cuộc khảo nghiệm thành một cơ duyên của riêng mình.
Hành động này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả những vị giám khảo đang ẩn mình trong hư không.
"Kẻ này... là ai?" một vị giám khảo Thiên Tiên thì thầm.
Trong lúc Lâm Minh đang đi, một chiếc chiến xa hoàng kim rực rỡ, được kéo bởi bốn con giao long Địa Tiên kỳ, từ phía sau lao tới với tốc độ kinh hoàng, tạo ra những con sóng pháp tắc khổng lồ, ý đồ hất văng tất cả những người cản đường.
Trên chiến xa, một thanh niên mặc long bào, đầu đội kim quan, khí chất bá đạo ngút trời, đang nhìn xuống mọi người bằng ánh mắt khinh thường. Hắn là Long Thái Tử, thái tử của Đông Nhạc Tiên Đình, một trong những nhân vật được chú ý nhất của kỳ thi lần này.
Lâm Minh đang đi trên con đường của mình, bỗng thấy một con sóng pháp tắc khổng lồ ập đến. Cậu chỉ nhíu mày.
Cậu không né, cũng không đỡ. Cậu chỉ nhẹ nhàng phất tay áo một cái.
Một luồng Thế Giới Chi Lực vô hình lan tỏa ra. Con sóng pháp tắc khổng lồ, mang theo sức mạnh đủ để đánh bay một tu sĩ Địa Tiên, cứ như vậy mà tan biến vào không khí, như thể chưa từng tồn tại.
Chiếc chiến xa của Long Thái Tử khựng lại. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Minh. Hắn không thể tin được, có kẻ lại có thể hóa giải đòn tấn công của hắn một cách nhẹ nhàng như vậy.
Lâm Minh không thèm liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục bước đi.
Sự thờ ơ này, trong mắt Long Thái Tử, chính là một sự sỉ nhục lớn nhất. Hắn nghiến răng, sát ý trong mắt lóe lên. "Tốt lắm! Dám cản đường của bản thái tử, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là tuyệt vọng."
Mối thù đầu tiên của Lâm Minh tại Thái Sơ Đạo Viện, đã được kết thành một cách bất ngờ như vậy.