Chương 65: Uy Danh Mới
Thế chân vạc căng thẳng được hình thành.
Con Sư Thứu bị thương gầm lên giận dữ, con còn lại trên trời thì bay lượn, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Minh. Nhóm người của Bắc Đẩu Cung cũng giơ kiếm lên, cảnh giác nhìn cậu.
Lăng Phong quan sát Lâm Minh. Cậu ta nhận ra Lâm Minh là một tán tu, trên người không có dấu hiệu của ma đạo, nhưng thực lực lại sâu không lường được. Một quyền vừa rồi, uy lực đó tuyệt đối không phải của một Kim Đan sơ kỳ bình thường.
Sau một hồi suy tính, Lăng Phong cất giọng nói: "Đa tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ. Hay là chúng ta cùng nhau diệt trừ hai con súc sinh này trước, sau đó sẽ dựa vào bản lĩnh để quyết định chủ nhân của lệnh bài, thế nào?"
Đây là một lời đề nghị hợp lý. Lâm Minh gật đầu đồng ý.
Có sự tham gia của Lâm Minh, cục diện lập tức thay đổi. Cậu như một tấm khiên không thể phá vỡ, một ngọn giáo không thể ngăn cản. Cậu một mình đối đầu trực diện với hai con yêu thú, dùng nắm đấm và sức mạnh tuyệt đối để áp chế chúng.
Kiếm trận của nhóm Lăng Phong lúc này mới có thể phát huy hết uy lực. Họ không cần phải lo phòng ngự, chỉ cần tập trung tấn công, tạo thành một tấm lưới kiếm quang bao vây và cắt xé hai con yêu thú.
Chưa đầy nửa canh giờ, hai con Kim Quang Sư Thứu, vốn khiến họ phải đau đầu, đã bị giết chết.
Trong thung lũng chỉ còn lại nhóm người Bắc Đẩu Cung và Lâm Minh. Tấm Thái Cổ Lệnh Bài đang lơ lửng giữa họ, tỏa ra ánh sáng hấp dẫn.
Không khí lại trở nên căng thẳng.
Lăng Phong hít một hơi thật sâu, chắp tay nói với Lâm Minh: "Thực lực của đạo hữu khiến Lăng Phong vô cùng khâm phục. Theo giao ước, chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh để phân định. Xin đạo hữu hãy tiếp một chiêu kiếm của năm người chúng tôi. Nếu đạo hữu đỡ được, lệnh bài này sẽ thuộc về ngài, Bắc Đẩu Cung chúng tôi tuyệt không hai lời."
Đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của một đệ tử đại tông môn.
Lâm Minh gật đầu: "Được."
Lăng Phong và bốn sư đệ lập tức kết thành kiếm trận mạnh nhất. Năm thanh kiếm hợp lại làm một, hóa thành một luồng kiếm quang rực rỡ như một ngôi sao băng, mang theo khí thế vô song, chém về phía Lâm Minh.
Đối mặt với đòn tấn công mạnh nhất này, Lâm Minh chỉ đứng yên, giơ bàn tay đeo Huyền Thiết Trọng Quyền lên. Cậu không đấm, mà chỉ đơn giản là... bắt lấy nó.
Luồng kiếm quang sắc bén chạm vào tay cậu, bị lĩnh vực Hỗn Độn màu xám tro làm cho suy yếu, rồi bị đôi găng tay pháp bảo chặn lại.
Năng lượng kiếm khí cuồng bạo tan biến một cách vô hại.
Nhóm người Lăng Phong chết lặng. Dùng tay không để bắt lấy một chiêu kiếm hợp lực của năm người họ? Thực lực của người này rốt cuộc đã đến mức nào?
Lăng Phong thở dài, thu kiếm lại, trong mắt không còn vẻ kiêu ngạo, chỉ có sự khâm phục.
Hắn chắp tay cúi người: "Quyền pháp của đạo hữu cao thâm, Lăng Phong bái phục. Lệnh bài này, mời đạo hữu nhận lấy."
Lâm Minh không khách khí, thu lấy tấm lệnh bài. Sau đó, cậu chỉ vào xác của hai con yêu thú Kim Đan kỳ quý giá.
"Ta chỉ cần lệnh bài. Xác của hai con yêu thú này, coi như là quà gặp mặt cho các vị đạo hữu Bắc Đẩu Cung."
Hành động này của Lâm Minh khiến cho Lăng Phong và các đệ tử khác đều có hảo cảm. Bọn họ không chỉ khâm phục sức mạnh, mà còn nể trọng sự phóng khoáng của cậu.
"Tại hạ là Lăng Phong của Bắc Đẩu Cung. Chưa biết tôn tính đại danh của đạo hữu?"
"Tại hạ, Quyền Vương." Lâm Minh chỉ nói ra biệt danh của mình.
Sau khi trao đổi vài câu, Lăng Phong dẫn các sư đệ rời đi. Trước khi đi, hắn còn nói: "Quyền Vương đạo hữu, Yêu Thú Sơn Mạch còn có người của Vạn Thú Môn và Thiên Ma Cốc, hành sự của bọn chúng rất tàn độc, đạo hữu hãy cẩn thận. Hy vọng có thể gặp lại trong Thái Cổ Bí Cảnh."
Lâm Minh gật đầu. Cậu đã có được tấm lệnh bài đầu tiên. Quan trọng hơn, thông qua nhóm người của Bắc Đẩu Cung, cái tên "Quyền Vương" và thực lực kinh người của cậu sẽ bắt đầu được các đại thế lực ở Bắc Cương biết đến.
Con đường của cậu ở vùng đất mới này, càng lúc càng trở nên thú vị.