Chương 66: Kiếm Mộ
Có được tấm Thái Cổ Lệnh Bài đầu tiên, Lâm Minh không vội vàng đi tìm kiếm những cái tiếp theo. Cậu tìm một hang động an toàn, dành ra một tháng để tĩnh tu. Một mặt là để hoàn toàn hồi phục những tiêu hao trong trận chiến với hai con Kim Quang Sư Thứu, mặt khác là để nghiên cứu tấm lệnh bài cổ xưa này. Cậu phát hiện ra, ngoài việc là chìa khóa để vào bí cảnh, tấm lệnh bài còn ẩn chứa một luồng không gian pháp tắc mờ ảo, nếu có thể tham ngộ, sẽ rất có ích cho việc tu luyện sau này.
Sau một tháng, cảm thấy tu vi đã hoàn toàn củng cố, cậu quyết định rời khỏi khu vực này, tiếp tục đi sâu vào trong Yêu Thú Sơn Mạch để tìm kiếm thêm cơ duyên.
Một ngày nọ, khi đang đi qua một dãy núi đá xám xịt, cậu bị thu hút bởi một cảnh tượng kỳ lạ phía trước. Đó là một thung lũng khổng lồ, nhưng bên trong không có cây cối, chỉ có hàng vạn thanh kiếm gãy nát, đủ mọi hình dáng, cắm chi chít trên mặt đất. Một luồng kiếm khí sắc bén và hỗn loạn bao trùm cả thung lũng, không khí bị cắt xé tạo ra những tiếng "xèo xèo" ghê rợn. Ngay cả một tu sĩ Kim Đan bình thường nếu xông vào, cũng sẽ bị vạn đạo kiếm khí này chém thành từng mảnh.
"Đây là... Kiếm Mộ." Lâm Minh nhận ra. Tương truyền đây là một chiến trường thượng cổ, nơi vô số kiếm tu đã ngã xuống, oán khí và kiếm ý của họ ngưng tụ lại qua hàng vạn năm, tạo thành một vùng tử địa như vậy.
Đúng lúc này, thần thức của cậu cảm nhận được một luồng không gian dao động quen thuộc, phát ra từ sâu bên trong Kiếm Mộ. Lại một tấm Thái Cổ Lệnh Bài nữa đã xuất hiện!
Lâm Minh nhíu mày. Nơi này quá nguy hiểm, không thể tùy tiện xông vào.
Trong lúc cậu còn đang quan sát, hai nhóm người khác cũng đã bị dị tượng thu hút, lần lượt kéo đến.
Nhóm thứ nhất vô cùng phô trương. Hơn mười người cưỡi trên những con yêu thú hung hãn, khí thế ngập trời. Dẫn đầu là một thanh niên vạm vỡ, cưỡi trên một con Xích Diễm Sư uy mãnh. Gã có tu vi Kim Đan trung kỳ, ánh mắt đầy vẻ ngang ngược và bá đạo. Nhìn trang phục của họ, Lâm Minh biết đây là người của Vạn Thú Môn.
Nhóm thứ hai thì xuất hiện một cách lặng lẽ hơn, như những bóng ma. Bọn họ mặc đồ đen, trên người tỏa ra ma khí âm lãnh. Dẫn đầu là một nữ tử vô cùng xinh đẹp nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như rắn độc, khóe miệng luôn nở một nụ cười nửa miệng đầy mị hoặc. Nữ tử này cũng có tu vi Kim Đan trung kỳ. Không cần đoán, đây chắc chắn là người của Thiên Ma Cốc.
Ba phe, bao gồm cả Lâm Minh đang ẩn mình, tạo thành một thế chân vạc ngầm bên ngoài Kiếm Mộ. Ai cũng biết lệnh bài đang ở bên trong, nhưng cũng không ai dám hành động trước.
Bất ngờ, nữ tử của Thiên Ma Cốc, người được gọi là Thiên Yêu Nữ, cất giọng nói ngọt ngào nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Mãnh Hổ của Vạn Thú Môn, xem ra chúng ta có cùng mục tiêu rồi."
Mãnh Hổ hừ lạnh một tiếng: "Thiên Yêu Nữ, bớt nói nhảm đi. Lệnh bài này, Vạn Thú Môn chúng ta lấy chắc."
Thiên Yêu Nữ cười khanh khách: "Nơi này kiếm khí hỗn loạn, nếu chúng ta đấu đá ở ngoài, chỉ e sẽ không ai vào được. Hay là chúng ta tạm thời hợp tác, vào trong tìm lệnh bài trước, sau đó ai có bản lĩnh thì người đó lấy, thế nào?"
Lời đề nghị này tuy đầy cạm bẫy, nhưng lại là phương án hợp lý nhất lúc này. Mãnh Hổ tuy kiêu ngạo nhưng không ngu ngốc, hắn gật đầu đồng ý.
Hai nhóm người, một của ma đạo, một cũng không phải chính đạo gì, đã tạm thời bắt tay với nhau, cẩn thận tiến vào trong Kiếm Mộ.
Lâm Minh vẫn ẩn mình, ánh mắt lóe lên.
"Muốn vào trong sao? Vậy thì để ta đi trước một bước." Cậu không đi theo con đường của họ.