Chương 67: Sát Cơ Bùng Nổ
Nhóm người của Vạn Thú Môn và Thiên Ma Cốc tiến vào Kiếm Mộ một cách vô cùng cẩn trọng. Vạn Thú Môn dùng chính những con yêu thú có lớp da dày để làm lá chắn, chống lại những luồng kiếm khí chém tới. Thiên Ma Cốc thì tỏa ra một làn sương đen, có khả năng ăn mòn kiếm khí. Tốc độ của họ không nhanh, nhưng từng bước đều rất vững chắc.
Bọn họ không hề hay biết, có một bóng người đã vào trước họ từ lâu.
Lâm Minh không chọn cách đối đầu với kiếm khí. Cậu vận chuyển Hỗn Độn Long Thể, để mặc cho những luồng kiếm khí sắc bén chém vào người.
"Keng! Keng!"
Kiếm khí chém vào cơ thể cậu, chỉ để lại những vệt trắng mờ rồi tan biến. Nhục thân của cậu, sau khi được dung hợp với Long Khí, đã cứng rắn đến mức có thể xem thường những luồng kiếm khí vô chủ này. Cậu cứ thế ung dung đi thẳng vào trong, tốc độ nhanh hơn hai nhóm kia rất nhiều.
Cậu nhanh chóng đến được trung tâm của Kiếm Mộ. Tại đây, cắm trên một thanh cự kiếm đã gãy nát, một tấm Thái Cổ Lệnh Bài đang lặng lẽ tỏa sáng.
Lâm Minh không vội lấy lệnh bài. Cậu cảm nhận được hai nhóm người kia đã đến rất gần.
Cậu chỉ đứng đó, chắp tay sau lưng, lặng lẽ chờ đợi.
"Ha ha ha, Quyền Vương đạo hữu, quả nhiên danh bất hư truyền, lại có thể đến đây trước một bước." Giọng nói của Thiên Yêu Nữ vang lên. Nàng cùng đám người Thiên Ma Cốc xuất hiện ở một phía.
Ở phía còn lại, Mãnh Hổ của Vạn Thú Môn cũng dẫn người đến, vẻ mặt đầy địch ý.
Bọn họ đã bao vây lấy Lâm Minh.
Thiên Yêu Nữ che miệng cười: "Không ngờ lại gặp được một nhân vật nổi danh như vậy. Quyền Vương đạo hữu, hôm nay không chỉ lệnh bài, mà cả mạng của ngươi, Thiên Ma Cốc chúng ta cũng muốn lấy."
Mãnh Hổ cũng gầm lên: "Giao lệnh bài và cả cái ngươi lấy được trước đó ra đây! Bọn ta có thể cho ngươi chết toàn thây!"
Hóa ra, bọn họ không chỉ muốn tấm lệnh bài này, mà đã sớm điều tra ra Lâm Minh chính là người đã có được tấm lệnh bài đầu tiên từ tay Bắc Đẩu Cung. Bọn họ muốn một mẻ hốt gọn.
Hai vị cao thủ Kim Đan trung kỳ, cùng với gần hai mươi thuộc hạ Trúc Cơ hậu kỳ, vây giết một mình Lâm Minh. Đây là một thế cục gần như không có lối thoát.
Đối mặt với sự bao vây và sát khí ngập trời, Lâm Minh lại không hề có chút sợ hãi. Ngược lại, cậu còn mỉm cười một cách bí ẩn.
"Các ngươi nghĩ, ta không biết các ngươi đang đi theo ta sao?"
Cậu cúi xuống, nhặt lấy tấm lệnh bài thứ hai. "Ta cố tình đi trước, chính là để dụ các ngươi vào sâu bên trong nơi này."
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn hàng vạn thanh kiếm gãy cắm trên mặt đất xung quanh, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
"Nơi đây kiếm khí ngập trời, đúng là một nơi chôn cất tuyệt vời."
Dứt lời, Lâm Minh dậm mạnh chân xuống đất!
"ẦMMMMMM!"
Cả Kiếm Mộ rung chuyển dữ dội. Hàng vạn thanh kiếm gãy, dưới sự kích phát của luồng năng lượng Hỗn Độn từ chân Lâm Minh, đồng loạt rung lên bần bật. Vô số luồng kiếm khí hỗn loạn nhưng vô cùng mạnh mẽ, đồng loạt thức tỉnh, hóa thành một cơn bão kiếm khí, bao trùm lấy toàn bộ thung lũng.
Cậu không chỉ muốn đánh với họ. Cậu muốn mượn sức mạnh của cả cái Kiếm Mộ này, để chôn vùi tất cả bọn họ tại đây!