Chương 78: Trở Về Thiên Nam Thành
Khi Lâm Minh xuất hiện trở lại trong Yêu Thú Sơn Mạch, vòng xoáy không gian của Thái Cổ Bí Cảnh phía sau cũng từ từ khép lại rồi biến mất. Cậu không hề dừng lại một giây nào.
Cậu lập tức thay đổi dung mạo, thu liễm toàn bộ khí tức, biến thành một tán tu Trúc Cơ kỳ trông có vẻ tầm thường, rồi chọn một hướng ngẫu nhiên bay đi.
Cậu biết rằng, khu vực này sắp trở thành một cái lò thuốc súng. Khi những kẻ sống sót trong bí cảnh đi ra, đặc biệt là người của Thiên Ma Cốc và Bắc Đẩu Cung, tin tức về việc cậu một mình đồ sát hai đại thế lực và cướp đi Đạo Quả sẽ lan truyền ra ngoài. Cả Bắc Cương sẽ lật tung cả đất lên để tìm cậu.
Trong suốt một tháng tiếp theo, Lâm Minh dùng hết mọi kinh nghiệm và sự cẩn trọng của mình để di chuyển. Cậu không đi đường thẳng, không bay qua các thành thị lớn, mà men theo những dãy núi hoang vu, những khu rừng rậm ít người lui tới, liên tục thay đổi phương hướng. Thần thức mạnh mẽ của một Kim Đan trung kỳ giúp cậu phát hiện ra các đội tuần tra và truy sát từ xa, dễ dàng tránh né bọn chúng.
Sau một hành trình đầy gian nan, cuối cùng cậu cũng đã an toàn quay trở lại Thiên Nam Thành.
Trở lại động phủ trên hòn đảo bay của Vạn Bảo Lâu, Lâm Minh mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Nơi này có sự bảo hộ của Vạn Bảo Lâu, là nơi an toàn nhất lúc này.
Cậu ngồi trong tĩnh thất, lấy Thái Cổ Đạo Quả ra. Chỉ cần nhìn quả này, cậu đã cảm nhận được Đạo vận và sinh mệnh lực kinh người bên trong nó. Cậu biết rằng, chỉ cần luyện hóa được nó, cậu có thể sẽ có cơ hội đột phá đến cảnh giới trong mơ của mọi tu sĩ Kim Đan - cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng đột phá Nguyên Anh là một quá trình vô cùng dài và nguy hiểm, không thể bị bất kỳ ai làm phiền. Cậu có thể tin tưởng vào sự bảo vệ của Vạn Bảo Lâu, nhưng vẫn còn một mầm họa lơ lửng ngay trong thành phố này.
Thiên Hỏa Tông.
Cậu và Tiêu Trần đã kết tử thù. Dù lần trước cậu đã ra oai, khiến chúng tạm thời im lặng, nhưng với tính cách của Tiêu Trần, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ bỏ qua. Nếu hắn biết cậu đang bế quan trong thời gian dài, khó có thể đảm bảo hắn sẽ không làm ra những chuyện điên rồ.
"Muốn an toàn bế quan, phải dọn dẹp sạch sẽ mọi mầm họa." Ánh mắt Lâm Minh trở nên lạnh lẽo. Cậu không phải là người lương thiện, cậu chỉ làm những gì cần thiết để bảo vệ bản thân và con đường của mình.
Đêm đó, trăng mờ sao thưa. Một bóng đen lặng lẽ rời khỏi động phủ của Lâm Minh, không một tiếng động, không một gợn sóng linh khí, hòa vào màn đêm của Thiên Nam Thành.
Bóng đen đó đi thẳng về phía phủ đệ của Thiên Hỏa Tông.
Lần trở lại này, không có lời khiêu chiến vang trời như trước. Chỉ có sát khí âm thầm và lạnh lẽo như băng giá của cửu u. Tối nay, sẽ là một đêm không ngủ của Thiên Hỏa Tông.