Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 11







Bất kể là trong cung đình hay nội viện, khắp nơi đều là những cuộc giao tranh không đổ máu. Tạ gia coi trọng giáo dục con cháu, ngay cả nữ tử cũng phải theo học trong tộc học. Về chính sách triều đình, cô đã bắt đầu học từ khi lên tám.



Từ nhỏ, cô đã là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ, dù môi trường có phức tạp thế nào, cô vẫn có thể ứng phó dễ dàng. Bởi vì cô hiểu được cách quan sát sắc mặt, chỉ cần thoáng liếc qua những thay đổi nhỏ trên nét mặt, ánh mắt của một người, cô có thể nhận ra hàm ý trong lời nói và suy nghĩ trong lòng họ.



Từ lúc ngồi xuống, cô vẫn âm thầm quan sát mọi người trên bàn tiệc và nhận ra một điều thú vị—Trần Tranh luôn lén nhìn sắc mặt Chiêm Nghi Quân, còn thái độ của Chiêm Nghi Quân với Trần Tranh cũng rất vi diệu, mang theo một cảm giác như đang nhìn vật sở hữu của mình.



Tất nhiên, những biểu cảm và thái độ tinh tế thế này sẽ không thể bày ra một cách lộ liễu.



Nam Tư Nhã đầu óc đơn giản tất nhiên không nhận ra điều đó, lại còn ra sức thể hiện tình cảm trước mặt cô, như thể muốn tuyên bố chủ quyền, sợ rằng cô sẽ cướp mất vị hôn phu của mình.



Loại chuyện này, Tang Ninh đã nhìn thấu không chỉ một hai lần. Cô vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng… ai bảo đám người này lại chọc đến cô?



Vậy thì, đừng ai mong có thể yên ổn.



Tang Ninh thẳng thừng vạch trần tầng giấy mỏng che đậy mối quan hệ mờ ám giữa Trần Tranh và Chiêm Nghi Quân, khiến toàn bộ không khí lập tức rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.



Trong đầu Trần Tranh “ong” lên một tiếng, sững sờ trong chốc lát rồi vỗ bàn đứng dậy:



“Nam Tang Ninh, cô cố tình đến quấy rối có phải không?!”



Động tĩnh bên bàn họ quá lớn, nhiều người đã bắt đầu nhìn qua.



Tang Ninh đảo mắt nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày—thật thất lễ, còn ra thể thống gì nữa.



Cô chớp mắt, giọng điệu bình tĩnh:



“Anh chắc chắn là tôi đang quấy rối sao?”



Tang Ninh vẫn ngồi yên lặng tại chỗ, thậm chí còn chưa từng lên giọng. Trong khi đó, Chiêm Nghi Quân và Trần Tranh lại kích động vỗ bàn, lớn tiếng quát tháo. Người sáng suốt đều nhìn ra, rốt cuộc ai mới là kẻ gây náo loạn.



“Rõ ràng là anh đấy, Trần Tranh.”



Bên bàn bên cạnh, một người phụ nữ tóc xoăn dài, mặc váy đen hai dây, chậc lưỡi lên tiếng.



Những ánh mắt xung quanh cũng đổ dồn về phía Trần Tranh, tỏ vẻ đồng tình.



Sắc mặt Trần Tranh lập tức trở nên xanh mét, ánh mắt anh ta nhìn Tang Ninh như thể muốn g.i.ế.c cô ngay tại chỗ. Nhưng trước bao ánh mắt dõi theo, giữa những nhân vật tai to mặt lớn, anh ta làm sao có thể tiếp tục làm ầm lên?



Chỉ có thể cắn răng nuốt giận.

Hạt Dẻ Rang Đường



Chiêm Nghi Quân còn muốn nói gì đó, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta hơi e ngại liếc nhìn về phía tầng hai, rồi cố nhịn xuống.



Cô ta không có gan để làm loạn nơi này.



Người phụ nữ tóc xoăn bàn bên cạnh cười nhạt, giọng điệu đầy vẻ chế giễu:



“Không làm chuyện mờ ám thì không sợ quỷ gõ cửa. Có người phản ứng mạnh như thế, vừa nghe liền nhảy dựng lên, chẳng biết có phải bị nói trúng tim đen rồi không mà hoảng hốt thế?”



Mặt Trần Tranh sa sầm, Chiêm Nghi Quân lập tức trừng mắt nhìn cô ta:



“Kỷ Nghiên, cô châm chọc gì vậy?! Liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì xen vào?!”



Kỷ Nghiên nhún vai:



“Tư cách của tôi làm sao so được với cô? Cô vừa đeo hàng giả, vừa làm tiểu tam cơ mà.”



“Cô—!”



Sắc mặt Chiêm Nghi Quân lập tức đỏ bừng như gan heo:



“Kỷ Nghiên, cô đừng quá đáng!”



Kỷ Nghiên và Chiêm Nghi Quân vốn là đối thủ không đội trời chung. Cả hai có gia thế tương đương, chẳng ai sợ ai, cũng chẳng ai ưa ai. Mỗi lần gặp mặt, họ luôn tranh đấu cả trong lẫn ngoài lời nói.



Thế nhưng, vòng xã giao này chẳng lớn, dù không ưa nhau đến đâu, cũng không thể tránh được việc chạm mặt. Vì thế, trong những bữa tiệc như thế này, người ta luôn cố tình sắp xếp chỗ ngồi cách xa nhau. Hôm nay cũng vậy, hai người không ngồi cùng bàn.



Tang Ninh quay đầu nhìn Kỷ Nghiên, cảm thấy có chút quen mắt.



Kỷ Nghiên nhướng mày với cô, rồi vỗ vào chiếc ghế bên cạnh:



“Bên đó bầu không khí bức bối thế kia, sợ rằng cô ăn không nổi đâu. Nam tiểu thư, chi bằng qua đây ngồi đi?”



Tang Ninh liếc nhìn bàn tiệc bên này—tất cả đều là bạn bè của Trần Tranh và Chiêm Nghi Quân, ai nấy sắc mặt đều khó coi, không khí căng thẳng ngột ngạt.



Cô mỉm cười đứng dậy, đi qua bàn của Kỷ Nghiên ngồi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Sắc mặt Nam Tư Nhã ngày càng khó coi, mắt cô ta đỏ hoe, tức giận trừng mắt nhìn Trần Tranh.



Trần Tranh nắm lấy tay cô ta, dịu giọng nói:



“Tư Nhã, em cũng tin lời Nam Tang Ninh sao?”



Anh ta nhấn mạnh ba chữ “Nam Tang Ninh”, như thể đang nhắc nhở cô ta—đây chính là người chị gái mà cô ta căm hận nhất.



Hôm nay anh ta mời Nam Tang Ninh đến đây, chẳng phải vì muốn giúp cô ta xả giận hay sao?



Nam Tư Nhã khựng lại. Cô ta đương nhiên biết Nam Tang Ninh không có ý tốt với mình, nhưng cô ta không thể kìm chế được cảm xúc.



Có lẽ vì, sau khi được Nam Tang Ninh “nhắc nhở”, cô ta thực sự cảm nhận được sự khác biệt trong thái độ của Trần Tranh với Chiêm Nghi Quân—một sự khác biệt mà trước đây cô ta, vì đắm chìm trong tình yêu, chưa từng nhận ra.



Trong một phòng bao trên tầng hai, bên cửa sổ sát đất rộng lớn, có một bóng dáng đứng đó, một tay cầm ly rượu, chầm chậm lắc nhẹ chất lỏng trong ly, thích thú quan sát khung cảnh hỗn loạn bên dưới.



Mãi đến khi trên ghế sofa truyền đến một tiếng động nhẹ, anh ta mới quay đầu nhìn lại.



Một thân hình cao ráo, lười biếng vùi sâu vào ghế sô pha, áo sơ mi satin màu xanh đậm, quần tây đen, bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng kéo cuốn tạp chí đang che trên mặt xuống. Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt đen hẹp dài hé mở.



“Bắt đầu rồi?” Giọng anh còn hơi trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ.



“Buổi đấu giá thì chưa, nhưng cao trào vừa mới kết thúc xong!”



Cố Tinh Thần hưng phấn chỉ ra ngoài cửa sổ sát đất, nơi sảnh tiệc tầng một.



“Tôi lại thấy nữ thần lực sĩ kia rồi. Phải nói chứ, người phụ nữ này đúng là không thể xem thường. Chiêm Nghi Quân bị cô ta xử lý đến ngoan ngoãn luôn.”



Hạ Tư Tự ngồi dậy, vẫn còn chút lơ đãng:



“Hử?”



“Là Nam Tang Ninh, cô gái nhà họ Nam vừa được tìm về từ quê.”



Lần này, Hạ Tư Tự mới chịu mở mắt hẳn, từ trên ghế đứng lên. Ánh mắt anh nhanh chóng bắt gặp Nam Tang Ninh đang ngồi dưới sảnh tiệc.



Anh bước tới bên cửa sổ sát đất, đưa tay vò nhẹ mái tóc hơi rối, ánh mắt ngái ngủ:



“Cao trào gì?”



Cố Tinh Thần hăng hái kể:



“Vừa rồi cậu không nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc ấy đâu! Nam Tang Ninh một mình đấu lại cả bàn của Chiêm Nghi Quân, xử lý đến mức bọn họ mặt mày tím tái, cậu nhìn xem, trông họ bây giờ khó coi đến mức nào.”



Hạ Tư Tự quét mắt nhìn qua bàn của Chiêm Nghi Quân—ai nấy trông như vừa trúng độc, sắc mặt xanh đỏ tím vàng đủ cả.



Sau đó, ánh mắt anh lại rơi xuống người Nam Tang Ninh.



Cô ấy vẫn giống như lần trước anh gặp—đoan trang, ngoan ngoãn, trông có vẻ mềm mại, dịu dàng, nhưng lại bình thản đến mức không gợn sóng.



Anh quay đầu nhìn Cố Tinh Thần:



“Biết có trò hay sao không gọi tôi?”



Cố Tinh Thần trợn mắt:



“Không phải chính cậu dặn là chưa bắt đầu đấu giá thì đừng quấy rầy cậu à?”



Hạ Tư Tự không có hứng thú với mấy bữa tiệc xã giao thế này, có thể tránh thì anh tránh. Với địa vị của nhà họ Hạ ở thủ đô, anh cũng chẳng cần những bữa tiệc kiểu này để củng cố vị thế.



Những người muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh, hàng dài từ đây xếp đến tận nước Pháp cũng không chừng.



Hôm nay anh chịu đến chỉ vì trong buổi đấu giá có một món đồ mà bà nội anh muốn, nên anh nhất định phải đích thân tới.



Nhưng anh lại lười ứng phó với xã giao, nên cứ ở trong phòng bao trên tầng hai ngủ, đợi đến khi phiên đấu giá bắt đầu thì trực tiếp ra tay, lấy đồ xong rời đi.



Anh liếc Cố Tinh Thần một cái:



“Đến lúc này cậu mới chịu nghe lời à?”



Cố Tinh Thần huýt sáo, cười trêu:



“Chà, chỉ là bỏ lỡ một màn kịch thôi mà, tam thiếu làm gì mà phản ứng lớn thế? Cậu vốn đâu có thích mấy trò đấu đá vặt vãnh kiểu này, sao hôm nay lại để tâm vậy?”



Nói đến đây, Cố Tinh Thần chợt nghĩ ra điều gì đó, ghé sát lại nhìn anh đầy tò mò:



“Đừng nói là cậu có hứng thú với Nam Tang Ninh đấy nhé?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com