Nam Tư Nhã liếc nhìn Tang Ninh một cái, sau đó đỏ mặt làm nũng với Trần Tranh: “Ai da, chị gái vẫn còn ở đây mà.”
Lúc này Trần Tranh mới “nhận ra” sự có mặt của Tang Ninh, quay đầu lại nhìn: “Nam tiểu thư cũng đến rồi à.”
Tang Ninh khẽ mỉm cười: “Trần tiên sinh.”
“Gọi tôi là Trần Tranh được rồi, cô là chị của Tư Nhã, tôi là vị hôn phu của Tư Nhã, chúng ta cũng coi như người một nhà.” Trần Tranh tỏ ra rất khách sáo, nhưng trong giọng điệu lại mang theo vẻ kiêu ngạo.
Tang Ninh hơi nhướng mày, à, thì ra là tìm đàn ông đến để giúp khí thế đây.
Cô cũng muốn xem thử xem Trần Tranh có thể giúp Nam Tư Nhã chống lưng thế nào.
“Tối nay là dạ tiệc từ thiện, chủ yếu là buổi đấu giá của giới thượng lưu, dù mang danh nghĩa từ thiện, nhưng những người đến đây đều là nhân vật có địa vị cao trong giới.”
Trần Tranh cười cười, có chút khinh thường: “Cũng để cô mở mang tầm mắt một chút.”
Tang Ninh sắc mặt bình thản, cô còn cần mở mang tầm mắt sao?
Suốt mười tám năm là đích nữ của Tạ gia, có trường hợp nào là cô chưa từng thấy qua chứ?
Cung Phượng Tảo của Hoàng hậu cô từng ở suốt nửa năm, yến tiệc cung đình và săn xuân do Hoàng thượng tổ chức, cô từ nhỏ đã tham dự.
Đội nghi trượng kéo dài ba con phố, hoàng điện xa hoa đến mức dùng gạch vàng lát nền, ngọc thạch lát đường, rồng vàng uốn lượn trên cột trụ, dạ minh châu dát đầy tường.
Một buổi tiệc nhỏ bé thế này mà anh ta lại bảo cô mở mang tầm mắt?
Tang Ninh khẽ cười, giọng điệu tùy ý: “Đúng vậy, đến xem náo nhiệt một chút.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Nụ cười trên mặt Trần Tranh hơi cứng lại, có cảm giác như đang cố tỏ ra phong độ nhưng lại không thành công.
Đúng là thích làm màu, bảo sao Tư Nhã ghét Nam Tang Ninh.
Trần Tranh không tiếp tục khách sáo, dẫn họ vào trong rồi ngồi xuống.
Dạ tiệc tối nay sắp xếp bàn tròn, vì không phải buổi đấu giá quá nghiêm túc, chủ yếu là để giới con cháu nhà giàu tụ họp vui chơi, đến lúc khai tiệc, đấu giá viên sẽ lên sân khấu đấu giá một số vật phẩm giá trị cao.
Trần Tranh dẫn Nam Tư Nhã và Tang Ninh ngồi xuống, bàn này hầu hết là bạn bè của Trần Tranh và Nam Tư Nhã, mọi người đều chào hỏi rất thân thiết.
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là chị gái tôi, vừa mới trở về, vẫn chưa quen lắm, hôm nay tôi đưa chị ấy ra ngoài giải sầu.” Nam Tư Nhã cười nói.
Ánh mắt mọi người lướt qua Tang Ninh, mang theo chút khinh thường.
Mặc dù Nam Tư Nhã giới thiệu rất thân mật, nhưng bọn họ sớm đã biết vị đại tiểu thư nhà họ Nam bị thất lạc này chỉ vừa mới trở về từ vùng quê.
Một người đàn ông mặc vest trắng cười nhạt: “Dạ tiệc giám định bảo vật của chúng ta ngày càng tụt hạng rồi, ai cũng có thể dẫn vào được.”
Cô gái tóc đen dài thẳng ngồi bên cạnh hắn liếc nhìn Tang Ninh, khẽ cười khẩy: “Cũng không cản được có người thích giả bộ. Cái vòng này ngày càng lộn xộn, ai cũng có thể vào, có hiểu không mà đến?”
Trần Tranh đúng lúc mở miệng hòa giải: “Nể mặt tôi một chút đi.”
“Nếu không phải nể mặt anh, tôi đã bỏ đi ngay rồi.” Cô gái tóc đen dài hừ lạnh.
Những buổi đấu giá giám định bảo vật kiểu này, đều là nơi giới thượng lưu đến để thưởng thức và săn tìm báu vật. Họ ghét nhất là những kẻ không hiểu gì, như mấy võng hồng hay những kẻ ngoại đạo đến làm màu, hạ thấp đẳng cấp của họ.
Nam Tư Nhã liếc nhìn Tang Ninh, người vẫn đang im lặng, trong lòng sướng rơn.
Buổi tiệc có quy cách thế này, cô ta cũng chỉ dựa vào quan hệ với Trần Tranh mới dám tham gia. Dù sao thì những buổi đấu giá thế này, cô ta cũng không thực sự hiểu rõ, chỉ sợ bị mất mặt. Nhà họ Nam vốn là nhà giàu mới nổi, làm gì biết những thứ này?
Nam Tang Ninh bên ngoài giả vờ kiêu ngạo lắm, nhưng đến nơi này rồi, không phải cũng không dám nói một lời sao?
Nam Tư Nhã còn “chu đáo” dặn dò: “Không sao đâu chị, lần này chị chưa hiểu thì cứ xem trước, đừng nói lung tung.”
Cô gái tóc đen dài lại cười lạnh: “Cũng đừng chụp ảnh lung tung, nếu tôi phát hiện cô tùy tiện chụp ảnh chúng tôi rồi đăng lên Weibo để nâng tầm bản thân, tôi sẽ bảo luật sư gửi đơn kiện thẳng cho cô. Tôi nể mặt mười năm tình bạn với A Tranh mới nhịn cô đấy, đừng không biết điều.”
Nam Tư Nhã hả hê cực độ, hận không thể nhìn thấy Tang Ninh nổi giận, đứng lên tát người, lật bàn như hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những người ở đây không dễ tính như cô ta, đâu thể để Tang Ninh ngang ngược muốn làm gì thì làm.
Người đó là Chiêm Nghi Quân, thiên kim của Truyền thông Vô Ưu, nổi tiếng đanh đá. Nếu Nam Tang Ninh chọc vào cô ta, đúng là muốn chết!
Ánh mắt cả bàn đều tập trung lên người Tang Ninh, mang theo ý châm chọc, chờ xem trò hề.
Tang Ninh im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi cất giọng: “Cái đẳng cấp của cô, là đeo hàng giả sao?”
Sắc mặt Chiêm Nghi Quân lập tức biến đổi, giọng cao vút: “Cô nói bậy bạ gì đó?!”
Ánh mắt Tang Ninh rơi xuống cổ tay cô ta: “Cái vòng tay khảm bảo thạch vàng trên cổ tay cô nhìn quen quá, là cái mà Nam triều Tề Hoàng hậu từng đeo sao?”
Ánh mắt Chiêm Nghi Quân lóe lên vẻ kinh ngạc, Nam Tang Ninh … vậy mà lại nhận ra món đồ này?
“Hừ.” Chiêm Nghi Quân lạnh giọng cười khẩy, trong giọng điệu mang theo vài phần đắc ý: “Coi như cô có mắt nhìn, cũng phải thôi, người nhà quê cũng có thể xem tin tức. Chiếc vòng này rất nổi tiếng, cô biết cũng không có gì lạ.”
Tang Ninh lắc đầu: “Trông cũng đẹp đấy, chỉ tiếc là…”
“Tiếc cái gì?”
Tang Ninh ngước mắt nhìn cô ta, đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng: “Là đồ giả.”
Sắc mặt Chiêm Nghi Quân suýt nữa nứt ra: “Cô biết cái gì chứ?! Đây là bảo vật gia truyền của nhà tôi! Cô nghĩ tôi là cô chắc? Phải đeo hàng giả à?!”
Trần Tranh cũng nổi giận, quát lên: “Bảo vật truyền của nhà họ Chiêm, sao đến lượt cô chất vấn?! Nam Tang Ninh, tôi đưa cô đến đây là nể mặt Tư Nhã, không phải để cô đến phá đám!”
Tang Ninh không có biểu cảm gì.
“Chiếc vòng vàng khảm bảo thạch của Hoàng hậu Nam Tề là lễ vật phong hậu do Tề Vương ban tặng. Bên ngoài được khảm bảo thạch, vòng trong có chạm khắc hình chín đuôi phượng hoàng, mang ý nghĩa phượng hoàng bay lên trời. Nhưng điểm giá trị nhất của chiếc vòng này nằm ở chỗ những viên bảo thạch trên đó không phải là Đông châu thông thường, mà là Nam châu ở Tây Châu. Loại châu này tròn trịa hơn, sắc ngọc cũng ấm áp hơn. Còn viên châu trên chiếc vòng của cô thì quá sáng, có thể thấy, đây là hàng giả.”
Quan trọng hơn là, năm bảy tuổi cô từng vào cung chăm sóc hoàng hậu – cũng chính là cô ruột của cô – ở Phượng Tảo Cung suốt nửa năm. Vì nghịch ngợm, cô đã làm rơi chiếc vòng này xuống đất, khiến một viên bảo thạch bị vỡ.
Cô cô không trách cô, chỉ sai cung nhân tìm một viên khác để thay thế. Nhưng khi đó, Nam Triều đã trôi qua mấy trăm năm, Tây Châu không còn sản xuất bảo châu nữa, nên chỉ có thể tìm một viên Nam châu khác thay thế. Đương nhiên, sắc ngọc của viên châu đó sẽ có đôi chút khác biệt so với những viên còn lại.
Trong khi đó, chiếc vòng của Chiêm Nghi Quân, mỗi viên bảo thạch lại y hệt như được sản xuất từ cùng một khuôn mẫu, không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Sắc mặt Chiêm Nghi Quân lập tức chuyển từ xanh sang trắng, trông vô cùng khó coi.
Cô ta luôn kiêu ngạo, luôn tự hào về chiếc vòng của Tề Hoàng hậu Nam triều này. Cô ta đã khoe khoang nó vô số lần, vì đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Chiêm, hơn nữa bên trong còn có khắc hình phượng hoàng bay lên trời, thể hiện thân phận cao quý của cô ta.
Vậy mà bây giờ, con nhóc quê mùa này lại dám nói cô ta đeo hàng giả?!
Trần Tranh vội vàng an ủi cô ta: “Nghi Quân, đừng nghe cô ta nói bừa. Cô ta học hành chưa được bao nhiêu năm, có biết gì đâu.”
Giọng điệu của Tang Ninh vẫn tùy ý: “Không tin thì có thể tự tra sử sách. Điểm quý nhất của chiếc vòng Hoàng hậu Nam Tề chính là những viên Nam châu từ Tây Châu trên đó. Còn trên chiếc vòng này, rõ ràng là Đông châu.”
“Cô…!”
Chiêm Nghi Quân bị mất mặt ngay trước bàn dân thiên hạ, lại chẳng thể phản bác, tức đến nổ phổi.
Nam Tư Nhã cũng sững sờ, không ngờ Nam Tang Ninh lại dám nói nhăng nói cuội ở đây! Một con bé quê mùa thì hiểu gì về Đông châu với Nam châu?!
Cô ta vội nói: “Chị, chị đừng nói bừa nữa! Chị có biết đây là nơi nào không? Mau xin lỗi Chiêm tiểu thư đi!”
Tang Ninh quay sang nhìn cô ta: “Em gái đừng sốt ruột thế, Chiêm tiểu thư có Trần Tranh bảo vệ rồi, em lo lắng làm gì? Hai người họ quen biết nhau hơn mười năm, tình cảm có khi còn sâu sắc hơn em đấy.”
Nụ cười trên mặt Nam Tư Nhã lập tức cứng đờ.
Chiêm Nghi Quân gần như phát điên, giọng sắc bén quát lên: “Cô nói bậy bạ gì đấy?!”
Tang Ninh lịch sự mỉm cười: “Ý tôi là, Chiêm tiểu thư và Trần Tranh rất thân thiết. Đương nhiên, tôi cũng biết với thân phận của Chiêm tiểu thư, chắc chắn sẽ không để mắt đến Trần Tranh, cùng lắm là coi anh ta như…”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nhớ ra một từ mới học được gần đây, chậm rãi nói: