Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh sững sờ đến mức suýt rơi cả tròng mắt. Mỗi chữ ông cụ nói bọn họ đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì lại chẳng thể nào tin nổi.
Nam Tang Ninh giúp nhà họ Hạ chọn lựa đồ sưu tầm? Nam Tang Ninh biết về tì bà? Hạ lão phu nhân còn đích thân mời Nam Tang Ninh đến chơi?!
Ông cụ vỗ nhẹ lên vai Tang Ninh, giọng điệu hiếm khi ôn hòa như vậy: “Sao cháu lại hiểu về đồ cổ? Còn biết chơi tì bà nữa? Trước giờ cũng chưa từng nghe cháu nhắc đến.”
Ngay cả trong tư liệu điều tra cũng không có một chữ nào nhắc đến chuyện này.
Tang Ninh đáp: “Cháu từng gặp một vị hòa thượng lang thang trên núi. Vì hay biếu ông ấy gạo và mì, nên ông ấy nhận cháu làm đồ đệ, dạy cháu nhiều thứ. Nhưng chỉ là mấy chuyện vụn vặt, cháu cũng không nghĩ đáng để nhắc đến.”
Ông cụ ra vẻ nghiêm túc, vội vàng nói: “Sao không nói sớm? Đáng lẽ phải mời vị đại sư đó đến nhà dùng bữa.”
“Ông ấy nay đây mai đó, từ năm ngoái đã đi nơi khác rồi, bây giờ cũng không tìm được nữa.”
Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng quả thực không còn lời giải thích nào hợp lý hơn. Một cô gái bị bỏ rơi ở quê, học hành chẳng bao nhiêu, sao lại có thể am hiểu đồ cổ và biết chơi tì bà?
Sự thật ra sao, ông cụ cũng không quan tâm lắm. Ông chỉ để ý đến kết quả.
Ông cụ tiếc nuối gật đầu: “Vậy thì đáng tiếc thật.”
“Nhà họ Hạ là hào môn bậc nhất ở Bắc Kinh, được Hạ lão phu nhân coi trọng là phúc khí của cháu. Nhớ phải thể hiện cho tốt, tranh thủ kéo gần quan hệ.” Ông cụ dặn dò đầy kỳ vọng.
Tang Ninh gật đầu: “Ông nội yên tâm, cháu sẽ làm tốt.”
Sắc mặt Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh lập tức biến đổi. Không ngờ rằng cô con gái mà họ vứt bỏ ở nông thôn lại có cơ duyên như vậy!
Họ luôn nghĩ rằng cô chỉ là một kẻ vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì.
Sự thay đổi bất ngờ này khiến cảm xúc của họ lẫn lộn.
Nam Chấn Minh trấn tĩnh lại, trong lòng dậy sóng. Đối với Nhà họ Nam, Nhà họ Hạ là tầng lớp mà họ dù có muốn cũng không với tới. Nhưng bây giờ, Nhà họ Hạ lại mời con gái ông đến chơi!
Đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời để kết thân với Nhà họ Hạ sao?
Chỉ cần Nhà họ Hạ chịu giúp đỡ, Nhà họ Nam sẽ thu về lợi ích gấp bội lần.
Nam Chấn Minh ho nhẹ hai tiếng, bước lên trước, giọng điệu cũng dịu lại: “Hạ lão phu nhân rất hiền hòa, con đến đó phải cư xử cho tốt, làm bà ấy vui lòng.”
Nam Tư Nhã sững sờ, trơ mắt nhìn người cha khi nãy vừa bênh vực cô, giờ lại quay sang tâng bốc Tang Ninh?
Biểu cảm của Tang Ninh không thay đổi, bình thản đáp: “Ba yên tâm, con biết rồi.”
Cái gì mà tình thân? Trước lợi ích, mọi thứ đều không đáng nhắc đến.
Diễn kịch xã giao, cô đã quá quen rồi.
Ôn Mỹ Linh há miệng định nói gì đó, nhưng Nam Tư Nhã đã đỏ mắt, níu c.h.ặ.t t.a.y bà như níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Ôn Mỹ Linh rốt cuộc vẫn mềm lòng, sợ con gái buồn nên nuốt lại lời định nói. Nhưng ánh mắt bà vẫn không rời khỏi Tang Ninh, mang theo những cảm xúc phức tạp.
Ông cụ vỗ vai Tang Ninh đầy yêu thương: “Được rồi, ngủ sớm đi, đừng để ảnh hưởng đến chuyện quan trọng ngày mai.”
“Dạ.”
Tang Ninh xoay người lên lầu, ánh mắt lướt qua Nam Tư Nhã, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe đầy oán hận của cô ta.
Cô chẳng bận tâm, thậm chí còn thấy nực cười.
Nam Tư Nhã đã ở Nhà họ Nam suốt hai mươi năm, vậy mà vẫn không hiểu gì về gia đình này. Lại còn tưởng rằng tình thân quan trọng hơn lợi ích?
Tình yêu thương mà cô ta dốc sức tranh giành, trước lợi ích, có đáng là gì?
Tự lừa mình dối người mà thôi.
Ông cụ nhìn Nam Tư Nhã đang khóc sướt mướt, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Lúc nào cũng vì đàn ông mà khóc lóc om sòm, ra thể thống gì?”
Nam Tư Nhã hoảng hốt: “Cháu…”
Ông cụ chẳng buồn nhiều lời, lạnh giọng quát: “Nếu còn dám ầm ĩ quấy nhiễu gia đình vào nửa đêm, thì cút hết ra ngoài!”
Nam Tư Nhã tủi nhục cúi đầu: “Dạ.”
Sáng hôm sau, Tang Ninh dậy sớm chuẩn bị, cô chọn một chiếc váy trắng đơn giản, tóc dài mềm mại xõa sau lưng. Dù gì cũng là gặp bậc trưởng bối, ăn mặc ngoan ngoãn, dịu dàng một chút vẫn hơn.
Bác Trương đã đợi sẵn trước cổng. Cô mở cửa xe, ngồi vào trong, xe lăn bánh hướng đến nhà cũ của Nhà họ Hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tang Ninh dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật vùn vụt trôi qua ngoài kia. Xe chạy khỏi khu phố sầm uất, dần đi vào con hẻm lát đá xanh yên tĩnh.
Tang Ninh không kìm được mà cảm thán: “Nơi này thật yên tĩnh.”
Bác Trương cười nói: “Đúng vậy, chỗ này không phải ai cũng có thể vào ở được đâu. Đây là nơi của những người quyền quý bậc nhất.”
Tang Ninh nhìn qua cửa xe, thấy những bức tường viện thấp bé, bên đường có những khóm hoa nhỏ nở rộ. Trong sân là một cây ngân hạnh cao vút, ánh nắng xuyên qua tán lá, lũ chim hót ríu rít trên cành. Từ khi đến thời đại này, đây là nơi cô yêu thích nhất.
Hạt Dẻ Rang Đường
Xe dừng trước một tiểu viện, cửa viện đã được người hầu mở sẵn.
Tang Ninh bước xuống xe, nhìn thấy hoa tịch nhan leo đầy trên tường, trong sân là một tòa biệt thự nhỏ, trông thanh bình và ấm áp.
Người hầu tiến lên chào hỏi: “Nam tiểu thư.”
Tang Ninh khẽ gật đầu: “Tôi đến thăm Hạ nãi nãi.”
“Nam tiểu thư, mời đi lối này. Lão phu nhân đang đợi cô.” Người hầu dẫn đường.
Tang Ninh theo sau, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng đàn tì bà.
Là khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.
“Lão phu nhân, Nam tiểu thư đến rồi.” Người hầu khẽ nhắc.
Bà cụ Hạ dừng tay, ngẩng đầu nhìn Tang Ninh, mỉm cười gật đầu: “Cháu đến rồi à, bà đang chờ cháu đây.”
Tang Ninh bước lên phía trước: “Chào Hạ nãi nãi.”
Bà cụ kéo cô ngồi xuống: “Ta nghe A Tự nói là cháu giúp chọn cây tì bà này. Thật không ngờ, tuổi còn trẻ mà lại hiểu biết những thứ này.”
Lần trước trong tiệc thọ của nhà họ Hạ, bà đã có thiện cảm với cô gái nhỏ này. Giờ lại nghe Hạ Tư Tự nói rằng chính cô giúp chọn đàn tì bà, bà lập tức cho người mời cô đến chơi.
Tang Ninh khiêm tốn đáp: “Cháu cũng không biết nhiều lắm, là Hạ tiên sinh tin tưởng cháu thôi.”
“Cháu đừng khiêm tốn. Bà còn không hiểu tính thằng nhóc đó sao? Đừng nhìn nó suốt ngày cà lơ phất phơ, nhưng nó không phải dạng dễ bị qua mặt đâu.”
Tang Ninh thầm gật đầu, đúng là khó đối phó thật.
Bà cụ nhẹ nhàng vuốt ve cây tì bà: “Cây đàn này vốn là thứ ông nội A Tự luôn ao ước. Khi còn sống, ông ấy rất thích sưu tầm cổ vật, đặc biệt là đồ thời Chu. Cây đàn này rất nổi tiếng thời đó, nhưng mấy năm qua vẫn chưa xuất hiện. Đến năm nay, nó mới đột ngột lộ diện, A Tự liền mang về.”
Nhắc đến chuyện cũ, bà cụ có chút cảm khái.
Tang Ninh mỉm cười: “Hạ tiên sinh thật hiếu thuận.”
Bà cụ hừ nhẹ: “Lúc có lúc không thôi.”
“…”
“Bà nghe nói cháu đàn tì bà rất hay. Bà mới học không lâu, đàn còn vụng về lắm, làm hỏng cả cây đàn này. Cháu thử đàn một khúc xem.”
Hạ Tư Tự sải bước vào trong, quần âu đen, sơ mi đen, đường may sắc nét, khí chất vừa cợt nhả vừa ngang tàng. Dáng người cao lớn khiến bộ đồ càng tôn lên vẻ lạnh lùng cấm dục, hệt như một tên lưu manh khoác lên mình bộ vest lịch lãm.
Anh vừa đẩy cửa bước vào, liền nghe thấy tiếng đàn uyển chuyển vang lên.
Cô gái mặc váy trắng ngồi nghiêng lưng về phía anh, ôm đàn trong tay. Ngón tay mềm mại lướt trên dây đàn, bàn chân nhỏ nhắn vắt chéo, mép váy khẽ nâng lên, để lộ phần bắp chân thon dài cùng mắt cá chân mảnh mai.
Cô hơi cúi đầu, mái tóc mềm xõa trên vai, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt trắng mịn, tựa như phát sáng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt anh, cô khẽ ngước lên, đôi mắt như lưu ly trong suốt nhìn thẳng về phía anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt anh đang dán chặt vào mình.