Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 17







Ngón tay của Tang Ninh khẽ dừng lại trên dây đàn.



Bà cụ Hạ cũng chú ý đến Hạ Tư Tự, người đột nhiên xuất hiện: “Sao cháu lại đến đây?”



Hạ Tư Tự dời mắt đi, bước vào một cách lười biếng: “Đến ăn trưa với bà.”



Bà cụ Hạ nhìn anh một cách kỳ lạ. Hiếm lắm mới thấy anh đặc biệt dành thời gian đến ăn trưa với bà?



Đúng lúc này, người giúp việc bước vào: “Lão phu nhân, bữa trưa đã sẵn sàng.”



Bà cụ Hạ quay sang nhìn Tang Ninh: “Ở lại ăn cơm đi, cũng cảm ơn cháu đã ở đây với bà nửa ngày rồi.”



Tang Ninh khẽ gật đầu, đưa cây tỳ bà trong tay cho người giúp việc: “Cảm ơn bà Hạ.”



Cô đứng dậy đi theo bà cụ vào phòng ăn.



Hạ Tư Tự lướt mắt qua cô một cách thờ ơ rồi xoay người bước lên trước.



Bà cụ Hạ ngồi vào ghế chủ vị, Hạ Tư Tự ngồi bên phải, còn Tang Ninh ngồi bên trái.



Hôm nay tâm trạng bà cụ rất tốt, bà nói với Tang Ninh: “Cháu đánh đàn rất hay, trong trẻo và uyển chuyển, chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa từng biểu diễn ở đâu.”



Tang Ninh ngoan ngoãn mỉm cười: “Đánh đàn vốn chỉ để thư giãn tinh thần, không nhất thiết phải biểu diễn trước mọi người mới có giá trị ạ.”



Bà cụ gật đầu liên tục: “Đúng vậy, bảo sao cháu còn trẻ mà đã trầm ổn thế này.”



Tang Ninh cười ngọt ngào: “Cảm ơn bà Hạ đã khen ạ.”



Hạ Tư Tự ngồi đối diện cô, vừa ngước mắt lên liền thấy cô đang nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng cùng chiếc lúm đồng tiền ẩn hiện bên má.



Bất giác, anh nhớ lại những lần trước cô cười với anh, anh chưa từng thấy lúm đồng tiền này.



Ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn cô một chút, rồi thờ ơ hỏi: “Vừa nãy đàn bài gì vậy?”



Tang Ninh nhìn anh, lúm đồng tiền trên má nhạt đi nhiều, giọng nói khách sáo: “Là Xuân giang hoa nguyệt dạ.”



Bà cụ Hạ mỉm cười: “Ông nội cháu trước đây rất thích bản nhạc này, lúc trước bà theo ông cũng nghe nhiều lần. Các nghệ sĩ ngày xưa đàn vẫn có chút dư vị riêng, còn bây giờ, haizz, chẳng còn cảm giác ấy nữa. Hôm nay Tang Ninh đàn cho bà nghe, thật sự khiến bà bất ngờ. Lâu lắm rồi bà mới được nghe một tiếng đàn uyển chuyển thế này.”



Hạ Tư Tự nhấp một ngụm nước, nhàn nhạt nói: “Sư phụ hòa thượng của cô còn dạy đàn tỳ bà à?”



Tang Ninh đã quen với việc đối phó: “Ông ấy đi khắp nơi luôn mang theo cây tỳ bà.”



Bà cụ Hạ cảm thấy thú vị: “Thời bọn bà còn trẻ, cũng từng gặp các vị hòa thượng du phương đầy bản lĩnh, nhưng bây giờ thì hiếm rồi.”



Hạ Tư Tự liếc nhìn Tang Ninh, khóe môi hơi nhếch lên, không rõ ý tứ.



Tang Ninh gắp một miếng thịt tôm bỏ vào miệng, cảm giác ánh mắt từ phía đối diện hơi lạnh, nhưng cô không ngẩng đầu lên.



Bà cụ Hạ lại hỏi Hạ Tư Tự: “Sao hôm nay cháu lại đột nhiên về đây?”



Anh hờ hững đáp: “Vừa hay rảnh.”



Bà cụ nhìn anh một cái đầy ẩn ý nhưng không hỏi thêm, chỉ dịu dàng bảo Tang Ninh ăn nhiều một chút.



Sau khi dùng bữa xong, Tang Ninh liền xin phép ra về.



Bà cụ Hạ rất quý cô, nắm tay cô dặn dò: “Sau này có thời gian thì thường xuyên đến chơi nhé.”



Bà vốn thích gần gũi với lớp trẻ, mà Tang Ninh lại là cô gái hiếm hoi hiểu lễ nghĩa, đoan trang. Xuất thân là tiểu thư khuê các, bà cụ tự nhiên cảm thấy nói chuyện với Tang Ninh rất hợp.



Tang Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Chỉ cần bà Hạ không thấy phiền, cháu sẽ thường xuyên đến làm phiền bà, còn có thể mượn cây tỳ bà tử đàn kia để đánh nữa.”



Bà cụ Hạ vui vẻ nói: “Cây tỳ bà ấy, chỉ có cháu dùng mới không bị uổng phí thôi.”



Tang Ninh mỉm cười: “Vậy cháu xin phép về trước ạ, chào bà Hạ.”



Cô khựng lại một chút, rồi nhìn sang Hạ Tư Tự: “Chào Hạ tiên sinh.”



Hạ Tư Tự không đứng lên, dựa vào ghế mây, hai chân dài thả lỏng tùy ý, chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.



Bà cụ Hạ quay lại lườm anh: “Cháu tiễn người ta đi một đoạn đi, tài xế nhà con bé sáng nay đã về rồi.”



Hiện tại Tang Ninh vẫn chưa có xe riêng, chiếc xe cô đang dùng là xe đưa đón Nam Tư Nhã. Buổi sáng bác Trương đưa cô đến đây xong, Nam Tư Nhã có việc ra ngoài nên đã bảo bác Trương lái xe đi.



Hạ Tư Tự lười nhác xoay cây hoa hồng trong bình bên cạnh, giọng chậm rãi: “Cô ấy cũng đâu có thiếu chân.”



Tang Ninh vội nói: “Không cần đâu bà Hạ, Hạ tiên sinh bình thường bận rộn, hôm nay hiếm khi có thời gian thăm bà, cháu không dám làm phiền. Cháu tự bắt xe về là được ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hạt Dẻ Rang Đường

Hạ Tư Tự hơi nâng mắt, nhìn cô một cái: “Cô thấy tôi bận hồi nào?”



“…”



Đúng là kiểu người chẳng theo quy tắc gì, nói chuyện thật khiến người ta bực mình!



Bà cụ Hạ bước tới, ôm bình hoa đi, sợ anh nghịch ngợm làm hỏng mất, rồi trừng mắt với anh: “Đừng ngồi đó cản đường nữa, mau đi tiễn Nam tiểu thư đi.”



Lúc này, Hạ Tư Tự mới tỏ vẻ miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế mây, thân hình cao lớn như vươn lên từ mặt đất.



Anh sải bước: “Đi thôi.”



Tang Ninh mỉm cười với bà cụ Hạ: “Bà Hạ, vậy cháu đi đây ạ.”



“Đi đi, lần sau lại đến chơi nhé.” Bà cụ Hạ cười nói.



Tang Ninh gật đầu, sau đó quay người, mặt không biểu cảm mà theo sau người đàn ông phía trước.



Hôm nay Hạ Tư Tự tự lái xe đến, anh mở cửa ghế lái. Tang Ninh theo thói quen định mở cửa ghế sau.



Anh đứng yên tại chỗ: “Cô xem tôi là tài xế à?”



Tay đang nắm lấy tay nắm cửa của cô khựng lại, lúc này mới nhận ra ý anh là bảo cô ngồi ghế trước.



Người này mà không châm chọc người khác thì có c.h.ế.t không?



Tang Ninh mỉm cười: “Hạ tiên sinh là nhân tài như vậy, ai dám coi anh là tài xế chứ?”



Nếu anh mà là tài xế nhà cô, cô đã đuổi việc anh ngay lập tức.



Hạ Tư Tự nhướng mày: “Cô không phải đang nói mỉa tôi đấy chứ?”



“Sao có thể chứ?” Đôi mắt cô đầy vẻ chân thành.



Hạ Tư Tự hừ nhẹ một tiếng, lên xe. Tang Ninh cũng mở cửa ghế phụ, ngồi vào.



Chiếc Bentley màu đen lướt ra khỏi sân nhỏ.



Bà cụ Hạ đứng bên cửa sổ nhìn xe rời đi, sau đó mới thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục chăm sóc hoa hồng.



“Tam thiếu gia hiếm khi về nhà, lão phu nhân sao lại đuổi cậu ấy đi?” Người giúp việc hỏi.



Bà cụ Hạ không ngẩng đầu, chỉ có chút tiếc nuối vuốt nhẹ cánh hoa bị Hạ Tư Tự làm hỏng:



“Có gì lạ đâu, giữa trưa tự dưng nhớ về thăm tôi? Tôi thấy tám phần là có chuyện chẳng lành, ở đây lâu lại phá hoại hoa của tôi.”



“Tam thiếu gia tuy phóng túng nhưng chưa bao giờ gây chuyện rắc rối, làm việc vẫn rất ổn thỏa.”



“Đúng là ổn thỏa, nhưng là chỉnh người khác ổn thỏa vào đấy.”



Bà cụ Hạ hừ lạnh một tiếng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc—hôm nay nó về đây làm gì?







“Đưa cô về Nhà họ Nam?”



Hạ Tư Tự xoay vô lăng, ánh sáng lướt qua gương mặt tuấn tú của anh, giọng nói lười nhác.



Tang Ninh mở điện thoại xem giờ, đã hơn một giờ, cô có hẹn gặp Kỷ Nghiên lúc hai giờ.



“Đưa tôi đến Thái Cổ đi.”



“Đến đó làm gì?”



“Hẹn bạn.”



Hạ Tư Tự không nói gì thêm, Tang Ninh cũng không mở miệng.



Bên trong xe chìm vào yên lặng, ngay cả nhạc cũng không bật, nhưng vì cách âm quá tốt nên chẳng có chút tạp âm nào.



Lạ thay, anh lại không cảm thấy khó chịu.



Tang Ninh cũng không cảm thấy gượng gạo. Dù ngồi ở ghế phụ, trong lòng cô vẫn coi Hạ Tư Tự là tài xế, lúc này cô đang tính toán làm sao để mượn thế lực của Nhà họ Nam giành lấy quyền lợi cho mình.



Cho đến giờ, thứ cô thực sự có trong tay chỉ là danh hiệu đại tiểu thư Nhà họ Nam.



Nhà họ Nam muốn cô kéo gần quan hệ với Nhà họ Hạ để kiếm lợi cho họ, nhưng bản thân cô lại chưa được hưởng một chút lợi ích nào từ Nhà họ Nam.



Chỉ có những gì thực sự nằm trong tay mới là của mình. Nếu không, dù Nhà họ Nam có hiển hách thế nào, thì liên quan gì đến cô?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com