Hôm nay Hạ Tư Tự đeo một chiếc cà vạt màu xám nhạt, không giống loại đạo cụ màu đen chuyên dùng trên sân khấu của các nhóm nhạc nam.
Chiếc của anh trông trang trọng hơn, cũng u ám hơn.
Nhưng không hiểu sao, chỉ một cái giật nhẹ cà vạt của anh thôi lại khiến Tang Ninh cảm thấy còn hấp dẫn hơn cả đám nam idol kia.
Có lẽ là vì tay anh đặc biệt đẹp, cũng có thể là vì khí chất anh lạnh lùng, cao quý hơn người.
Tang Ninh chậm nửa nhịp, mới dời mắt khỏi chiếc cà vạt bị kéo lỏng kia, ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh vừa nói gì cơ?” cô hỏi.
Cổ họng Hạ Tư Tự khẽ chuyển động, rõ ràng là đang ở ngoài trời, vậy mà anh lại cảm thấy không khí như loãng đi, một làn sóng mập mờ vô hình chậm rãi bao phủ lấy hai người.
Đến mức anh quên cả việc tức giận vì cô đã phớt lờ câu nói của mình.
“Cô đang nhìn cái gì thế?” anh hỏi.
Tang Ninh cong môi cười, không biết có phải vì đã uống hai ly cocktail mà đôi má hơi hồng lên. Đôi mắt thủy tinh xưa nay luôn tĩnh lặng, giờ lại ánh lên vài phần mơ màng.
“Cà vạt của anh đẹp thật.”
Ánh mắt Hạ Tư Tự hơi khựng lại, tim đập nhanh hơn.
Lời khen bất ngờ ấy khiến anh trở tay không kịp, cổ họng như bị nghẹn, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
“Tang Ninh!”
Kỷ Nghiên bất chợt mở cửa kính ban công, ló đầu ra, “Cậu chạy đâu vậy, tớ tìm mãi đấy.”
Tang Ninh quay người đi vào: “Trong đấy ngột ngạt quá, tớ ra ngoài hít thở tí.”
Kỷ Nghiên liếc nhìn Hạ Tư Tự vẫn đang đứng ngoài ban công, anh đứng trong bóng tối, không rõ cảm xúc trên mặt là gì.
Tang Ninh vào trong, Kỷ Nghiên đóng cửa ban công lại, lập tức kéo cô sang một bên, giọng khẩn trương.
“Hạ Tư Tự không làm khó gì cậu chứ?”
Tang Ninh chớp mắt: “Hình như là không… Sao vậy?”
“Hôm nay anh ấy đến mà tâm trạng đã thấy không ổn rồi, tớ cứ tưởng là tới phá tiệc. Tốt nhất hôm nay cậu nên tránh xa anh ấy ra, kẻo vạ lây.”