Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 61







Sắc mặt Hạ Tư Tự ngày càng trở nên khó coi, anh hít một hơi thật sâu:



“Có phải con đang mong chú lập tức cho người đóng gói con lại rồi quăng lên máy bay, tống về Úc không?”



Hạ Vân An tròn xoe mắt, hoảng hốt quay người bỏ chạy:



“Con đi ngủ đây!”



Sau đó chạy biến mất nhanh như gió.



Hạ Tư Tự mặt mày u ám, hất điện thoại sang một bên.







Sáng hôm sau, Tang Ninh đi học như thường lệ.

Nhà họ Nam lại khôi phục sự yên tĩnh và hài hòa như trước, giống như một chiếc cân, lúc này đang được giữ ở trạng thái cân bằng hoàn hảo.

Dĩ nhiên, sự cân bằng đó rất mong manh, dễ dàng sụp đổ.



Đến chiều thứ sáu, sau khi tan học về nhà ăn tối cùng gia đình nhà họ Nam, ông cụ Nam tươi cười nói:

“Dự án phim mới mà nhà ta vừa tham gia đã khởi công thuận lợi rồi, dự án này có ý nghĩa rất lớn đối với nhà ta, cũng xem như nhà họ Nam đã bước thêm một nấc thang mới.”



Những dự án lớn đã được định sẵn tài nguyên như thế này, trước đây nhà họ Nam không có cơ hội chen chân vào. Chỉ riêng việc trở thành một trong những nhà đầu tư của dự án này thôi, nhà họ Nam cũng đã phải kiễng chân hết cỡ rồi.



“Hôm nay Nhà họ Chiêm cho người gửi thiệp mời tới, nói là tiểu thư nhà họ tổ chức một buổi tiệc thử rượu vào thứ bảy. Tang Ninh và Tư Nhã ngày mai đi đi, những buổi tụ họp của giới trẻ thế này, nên ra ngoài giao lưu một chút, vừa kết giao được người quen, vừa kéo thêm tài nguyên.”



Tiệc thử rượu do Nhà họ Chiêm tổ chức, tất nhiên tiêu chuẩn rất cao.

Còn Nam Mục Thần, cậu chỉ là học sinh cấp 3, có đi cũng không hòa nhập được.



Tang Ninh gật đầu: “Vâng ạ.”

Nam Tư Nhã vừa mới nối lại tình cảm với Trần Tranh, tâm trạng đang vui vẻ, liền hào hứng đồng ý:

“Cháu biết rồi, ông nội.”

Anh Tranh cũng sẽ đến.







Hôm sau, buổi trưa, Tang Ninh thay một bộ váy dài bằng voan màu tím nhạt, tóc dài hơi uốn lọn, buông tự nhiên trên vai, rồi cùng Nam Tư Nhã ra ngoài.



Hôm nay Nam Tư Nhã vẫn giữ phong cách công chúa, váy xòe màu hồng nhạt, cả người toát lên vẻ rạng rỡ, hoàn toàn không còn mệt mỏi như trước.



Cả hai tự mình đi, Nam Tư Nhã tất nhiên không muốn đi chung xe với Tang Ninh, nên họ đi hai xe riêng biệt.



Địa điểm là một vườn nho tư nhân của Nhà họ Chiêm, thực chất là một trang viên.

Khi đến nơi, Tang Ninh mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy trang viên rộng lớn thì không khỏi tò mò, thích thú.



Tạ gia cũng có nhiều trang viên, trong sính lễ của cô còn có đến ba cái, nhưng đa phần là trang suối nước nóng, vườn trái cây hoặc trang trại.



Người hầu dẫn họ vào, vừa qua cánh cổng lớn của trang viên là một bãi cỏ xanh mướt, đi theo con đường lát đá xanh, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng.



Buổi tiệc thử rượu hôm nay tổ chức ngoài trời.

Trên bãi cỏ có mấy chiếc bàn dài, đầy ắp bánh ngọt và rượu các loại. Chính giữa là một tháp champagne khổng lồ.



Bỗng một tiếng kêu vang lên bên tai:

“Anh Tranh!”



Nam Tư Nhã vui mừng tăng tốc bước tới, khoác lấy cánh tay Trần Tranh.



Trần Tranh cưng chiều xoa đầu cô:

“Sao em đến muộn vậy?”



“Em chọn váy mãi mới xong mà.” Nam Tư Nhã làm nũng.

Tang Ninh mặt không cảm xúc lướt qua cặp tình nhân đó.



“Tang Ninh!”

Kỷ Nghiên vẫy tay gọi cô.

Tang Ninh mỉm cười, bước nhanh lại gần:

“Cậu tới khi nào thế?”



“Tớ cũng vừa đến, thử cái này đi, khá ngon đấy.” Kỷ Nghiên đưa cho cô một ly rượu vang.



Tang Ninh nhấp một ngụm, thấy mùi vị rất ổn, liền hỏi:

“Sao cậu lại tới?”



Chuyện Kỷ Nghiên và Chiêm Nghi Quân không hợp nhau là điều ai cũng biết.

Hai người gần như chưa từng cùng xuất hiện trong một sự kiện. Dù có đi cùng một buổi thì vị trí ngồi cũng bị sắp xếp thật xa nhau.



Trước khi đi, cô cũng thấy Kỷ Nghiên đăng tin nói hôm nay sẽ đến.



Kỷ Nghiên nhướng mày:



“Không phải cậu cũng đến sao? Tớ tất nhiên phải đến ủng hộ cậu, nếu không Chiêm Nghi Quân bắt nạt cậu thì sao?”



Tang Ninh cong môi cười, đưa cho cô ấy một túi quà:



“Quà sinh nhật.”



“Ai da, tớ nói rồi là không cần mà, cậu lại còn chuẩn bị nữa.”



Kỷ Nghiên thì nói vậy, nhưng tay thì đã mở quà ngay rồi.



Bên trong là một chiếc đồng hồ kim cương 18K của Van Cleef & Arpels.



Tang Ninh giơ cổ tay đeo đồng hồ giống hệt, lắc nhẹ:



“Đồng hồ cặp.”



Kỷ Nghiên cảm động ôm chầm lấy cô:



“Aaaaa, tớ thích lắm luôn ấy!”



Chiêm Nghi Quân bước ra, cười lạnh:



“Chuyện gì thế này? Vườn rượu nhà tôi là mời theo thiệp, sao người không có thiệp mời lại có thể dễ dàng vào được vậy?”



Kỷ Nghiên buông Tang Ninh ra, liếc mắt khinh thường nhìn cô ta:



“Không phải cô đang nói tôi đấy chứ?”



“Nếu không thì sao?”

Quản gia nhỏ giọng nhắc: “Kỷ tiểu thư cũng mang thiệp mời đến ạ.”

Chiêm Nghi Quân bực tức hỏi: “Ai đưa thiệp cho cô ta?!”

Chẳng lẽ không ai biết cô ta ghét Kỷ Nghiên nhất sao!



Kỷ Nghiên đắc ý cười: “À, tôi nhờ mẹ tôi xin mẹ cô đấy.”

Mặc dù hai người không ưa gì nhau, nhưng quan hệ giữa nhà họ Kỷ và Nhà họ Chiêm vẫn bình thường. Chỉ là một tấm thiệp mời thôi, Chiêm phu nhân đương nhiên không tiện từ chối.



Chiêm Nghi Quân: “……”

Cô nghiến răng: “Cô cũng thật không biết xấu hổ, tôi đã không chào đón mà còn lặn lội đến làm gì?!”



Kỷ Nghiên mỉm cười: “Tất nhiên là… để khiến cô khó chịu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hạt Dẻ Rang Đường

Chiêm Nghi Quân: “……”



Quản gia lau mồ hôi trên trán, lại nhỏ giọng nhắc: “Tiểu thư, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.”

Chiêm Nghi Quân chỉ có thể cố nuốt cục tức vào trong.



Bỗng phía sau vang lên một giọng cười: “Hôm nay náo nhiệt thế?”



Chiêm Nghi Quân quay lại, hơi sững sờ — thì ra là Bùi Tùng Hàn và Hạ Tư Tự cùng đến.

Việc Bùi Tùng Hàn đến thì cô ta biết trước rồi — nhà họ Bùi và Nhà họ Chiêm hợp tác nhiều, hơn nữa còn có quan hệ thông gia. Lần này anh ấy vừa về nước, kiểu gì cũng sẽ nể mặt mà đến.

Nhưng cô ta không ngờ là Hạ Tư Tự cũng tới.



Tất nhiên những sự kiện thế này không ai dám không gửi thiệp mời đến nhà họ Hạ, nhưng Hạ Tư Tự gần như chẳng bao giờ tham gia.

Chẳng lẽ vì đi cùng Bùi Tùng Hàn? Dù sao quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.



Dù là vì lý do gì, Chiêm Nghi Quân vẫn rất vui, tươi cười bước tới đón:

“Tôi còn tưởng hai người không đến nữa cơ.”



Bùi Tùng Hàn cười: “Tôi vừa về nước, đang rảnh. Hạ Tư Tự hôm nay cũng có thời gian, nên cùng đi luôn.”



Hạ Tư Tự liếc nhìn về phía Nam Tang Ninh, cô đang đứng không xa phía sau, thì thầm nói chuyện với Kỷ Nghiên.

Kỷ Nghiên ghé sát vào tai Tang Ninh:

“Nhìn cô ta kìa, mặt đổi nhanh hơn lật sách ấy!”

Tang Ninh gật đầu: “Chuẩn luôn!”



Tiệc rượu cuối cùng cũng bắt đầu, các bồi bàn mang rượu ra để mọi người nếm thử.



“Có Bùi nhị thiếu và Hạ tam thiếu đến dự, tôi nhất định phải tiếp đãi chu đáo. Đây là hai chai rượu vang Burgundy năm 1989 mà tôi đã cất giữ rất lâu, xin mời mọi người thưởng thức.” — Chiêm Nghi Quân cười tươi giới thiệu.



Bồi bàn mang rượu ra, khui chai, để rượu thở, rồi rót vào ly đặt trên khay, lần lượt dâng lên từng người.



Tang Ninh cầm ly rượu lên, đưa đến mũi ngửi thử, mùi thực sự rất thơm và quyến rũ.



Hạ Tư Tự cầm một ly một cách hờ hững, ngẩng đầu nhìn Tang Ninh — cô đang uống một ngụm đầy vẻ hài lòng, dường như rất thích.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, nhấp một ngụm — đúng là không tệ.



Chiêm Nghi Quân cười nói:

“Loại rượu vang đỏ Burgundy này được ủ lâu năm, năm nay đúng là thời điểm thích hợp để thưởng thức. Rượu Burgundy vốn dĩ có vị đậm, để càng lâu hương vị càng phong phú, hậu vị kéo dài. Hạ tam thiếu thấy sao ạ?”



“Cũng được.”

Câu trả lời ngắn gọn làm nụ cười trên mặt Chiêm Nghi Quân khựng lại, rồi cô quay sang hỏi Tang Ninh:

“Nam Tiểu thư lần đầu tham gia, có quen không?”



Radar của Kỷ Nghiên lập tức báo động, nheo mắt lại.

Tang Ninh gật đầu: “Cũng quen.”



Chiêm Nghi Quân nói: “Vậy hay là mời Nam Tiểu thư thử đánh giá một chút?”



Kỷ Nghiên lạnh lùng cười, cô biết mà! Chiêm Nghi Quân mời Tang Ninh đến chẳng có ý tốt gì cả!



Tang Ninh mỉm cười: “Không tệ.”



Chiêm Nghi Quân nhướng mày: “Nam Tiểu thư không định nếm thử cẩn thận sao? Hôm nay tôi đã mang rượu quý ra chiêu đãi, cô cũng nên thể hiện chút thành ý chứ?”



Kỷ Nghiên trợn mắt: “Vậy Hạ tam thiếu chỉ nói hai chữ sao cô không nói gì?”



Sắc mặt Chiêm Nghi Quân hơi khó coi:

“Hạ tam thiếu vốn dĩ là người kiệm lời, hơn nữa anh ấy là khách quý, chịu đến đây đã là vinh hạnh cho mọi người rồi, chẳng lẽ ai cũng có thể tự cho mình cái quyền lên mặt vậy sao?”



Nam Tư Nhã cũng lập tức phụ họa:

“Đúng đó chị à, Chiêm Tiểu thư có lòng mời chị đến dự tiệc, đây là lần đầu chị tham gia, cũng nên biết tôn trọng chủ nhà, thể hiện chút thành ý chứ, sao có thể bày ra thái độ đó được?”



Chiêm Nghi Quân lạnh lùng cười — cô ta nhất định phải khiến con nhà quê này mất mặt trước mặt mọi người để trả thù việc lần trước bị cô ta bóc trần chuyện đeo hàng giả!



Kỷ Nghiên định nói tiếp, nhưng Tang Ninh đã cắt ngang:



“Hương vị rất ngọt ngào, hậu vị kéo dài, chỉ có một điểm trừ là hơi chát nhẹ. Loại rượu này thời điểm thưởng thức tốt nhất hẳn là hai năm trước. Có lẽ vì Chiêm Tiểu thư quý tiếc nên mới giữ đến giờ, nhưng rượu ngon cũng không phải càng để lâu càng tốt — quá thì thành hỏng.”



Kỷ Nghiên làm bộ ngạc nhiên:



“Ui chà, cô còn biết tiết kiệm ghê!”



Hiện trường bỗng chốc trở nên im lặng.



Chiêm Nghi Quân cứng đờ người, sắc mặt lập tức lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi: “Ai tiết kiệm chứ! Cô biết gì mà nói!”



Kỷ Nghiên hừ lạnh: “Chính cô năn nỉ người ta nếm thử, người ta nói thật thì cô lại không thích nghe.”



Chiêm Nghi Quân tức đến mức tay cầm ly rượu cũng run lên.



Quản gia lúc này đúng lúc tiến lên lau mồ hôi, nhắc nhở: “Tiểu thư, hay là… để mọi người tự do thưởng thức đi ạ.”



Không thể làm hỏng buổi tiệc được.



Bùi Tùng Hàn cũng kịp thời lên tiếng: “Trưởng bối không có mặt, cũng không cần quá câu nệ, cứ thoải mái một chút.”



Chiêm Nghi Quân đành phải nuốt cục tức này vào lòng.



Sau đó là phần mọi người tự do nếm thử các loại rượu, cũng có thể thoải mái đi lại, không khí vốn căng thẳng dần dần trở nên sôi động hơn.



Hạ Tư Tự hiếm khi xuất hiện, không ít người tranh thủ cơ hội đến bắt chuyện với anh.



Anh đối phó có phần thiếu kiên nhẫn, từ xa liếc nhìn về phía Nam Tang Ninh, cô đang vui vẻ nếm rượu, hoàn toàn không thèm để ý đến anh, sắc mặt anh lập tức trở nên khó chịu.



Tang Ninh hiếm khi được tham gia một buổi tiệc rượu mới lạ như thế này, thật sự rất vui vẻ, dọc theo bàn dài lựa chọn loại rượu yêu thích để nếm thử, nhưng tửu lượng của cô không tốt lắm, nên chỉ nhấp môi một chút là đủ.



Chiêm Nghi Quân nhìn dáng vẻ đắc ý của Nam Tang Ninh, trong lòng bực bội muốn c.h.ế.t — con tiện nhân này hôm nay lại cố tình phá hỏng buổi tiệc của cô ta!



Nếu mối thù này không báo, cô ta sao có thể cam tâm?!



Kỷ Nghiên vừa lúc đi vệ sinh, Nam Tang Ninh tay cầm ly rượu lảo đảo bước tới gần tháp sâm panh.



Chiêm Nghi Quân đứng phía sau tháp sâm panh, trong mắt lóe lên một tia độc ác, lập tức giơ chân đá mạnh vào chiếc bàn đang dựng tháp sâm panh.



Chiếc bàn bị đá lật ngược, tháp sâm panh cao như ngọn núi đổ ập về phía Nam Tang Ninh.



Tang Ninh bất chợt ngẩng đầu, liền nhìn thấy cả tháp sâm panh cùng khung sắt sắc nhọn lao thẳng về phía mình.



“Nam Tiểu thư, cẩn thận!”



Một cánh tay kéo cô ra, tháp sâm panh rơi xuống, người đó giơ tay lên chắn lại, ly sâm panh đập lên tay anh ta, khung sắt cũng cứa qua cánh tay.



Máu tươi chảy ròng ròng theo mu bàn tay.



Tang Ninh đồng tử co rút, hoảng loạn kêu lên: “Anh Tùng Hàn ca, anh không sao chứ?!”



Bùi Tùng Hàn ngây người một lúc, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.



Hạ Tư Tự vừa kịp lao đến gần, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Bùi Tùng Hàn — cô ấy vừa gọi Bùi Tùng Hàn là gì?!



Toàn bộ khán phòng như chìm vào một sự yên lặng c.h.ế.t người…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com