Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 62







Khoảnh khắc mà cái tên “Anh Tùng Hàn ca” thốt ra khỏi miệng Tang Ninh, đầu óc cô lập tức phản ứng lại, cả người cứng đờ.



Cô lập tức sửa lời: “Bùi tiên sinh, anh không sao chứ?”



Bùi Tùng Hàn ban đầu còn ngơ ngác, thấy cô đột nhiên đổi cách xưng hô thì cũng phản ứng lại: “Chỉ là vết thương nhỏ, băng bó một chút là ổn.”



Giọng Tang Ninh đặc biệt bình tĩnh: “Vậy mau gọi bác sĩ đi, anh chảy nhiều m.á.u lắm.”



Bùi Tùng Hàn lại liếc nhìn cô một cái, phát hiện khuôn mặt cô cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong mắt lại ánh lên sự hoảng loạn không thể che giấu.



Bùi Tùng Hàn rất biết điều, không nhắc lại chuyện đó, chỉ gật đầu: “Được.”



Mọi người lúc này mới hoàn hồn sau sự cố bất ngờ, đồng loạt vây quanh hỏi han tình hình của Bùi Tùng Hàn.



Tang Ninh liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đều quan tâm đến vết thương của Bùi Tùng Hàn, dường như không ai để ý đến sự lỡ lời vừa rồi của cô.



Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.



“Anh Tùng Hàn, anh sao lại… lại như vậy…?”



Chiêm Nghi Quân sợ đến ngẩn người, cô ta hoàn toàn không ngờ Bùi Tùng Hàn lại ra tay bảo vệ Nam Tang Ninh, nếu Bùi Tùng Hàn có chuyện gì, nhà họ Bùi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Chiêm.



“Mau, mau gọi bác sĩ!” Chiêm Nghi Quân vội vã hét lên.



Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.



Rất nhanh, bác sĩ tới nơi, Bùi Tùng Hàn cũng được đưa vào biệt thự trong trang viên để xử lý vết thương.



Xảy ra chuyện lớn như vậy, buổi tiệc thử rượu đương nhiên không thể tiếp tục, những người có mặt hoặc vào biệt thự thăm hỏi Bùi Tùng Hàn, hoặc tản ra định cáo từ.



Bãi cỏ vốn náo nhiệt giờ phút chốc trở nên vắng lặng.



Tang Ninh vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo Bùi Tùng Hàn được người ta vây quanh rời đi, khuôn mặt vừa rồi còn gắng gượng giữ bình tĩnh giờ dần dần sụp đổ.



Quá mất mặt rồi!!



Cả đời này chưa từng xấu hổ đến thế!!



Cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống!



Cô thề cả đời này không muốn gặp lại Bùi Tùng Hàn nữa!



Cô mất ba phút để hoàn toàn sụp đổ, sau đó mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh.



Không sao, không sao.



Bùi Tùng Hàn xưa nay không phải người nhiều lời, lại rất biết giữ chừng mực, cô không nhắc thì anh ta chắc chắn cũng sẽ không hỏi, vốn chỉ là chuyện nhỏ.



Đúng vậy, chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.



Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tự trấn an bản thân xong, chuẩn bị lịch sự cáo từ, rời xa nơi thị phi này.



Ai ngờ vừa quay người, liền chạm phải một gương mặt đầy âm u.



Chân mày cô khẽ nhíu lại, thần kinh vừa thả lỏng lập tức căng lên cảnh giác: “Hạ tổng.”



Mặt Hạ Tư Tự đen như đáy nồi, cười lạnh: “Cô gọi Bùi Tùng Hàn nghe thân mật quá nhỉ.”



Tang Ninh: “…”



Cô mỉm cười: “Vừa rồi chỉ là nhất thời lỡ miệng do quá vội.”



“Thật sao? Nghe có vẻ rất thành thạo đấy.”



“…”



Lúc nãy khi tháp sâm panh đổ về phía cô, anh vừa đẩy đám người vây quanh mình ra chạy đến thì đúng lúc Bùi Tùng Hàn đã kéo cô tránh đi.



Anh vừa thở phào thì giây sau đã nghe thấy tiếng “Anh Tùng Hàn ca” vang lên như sét đánh ngang tai.



Anh suýt tưởng mình nghe nhầm.



Nhưng vẻ mặt chột dạ của cô lại rõ rành rành!



Một người luôn cẩn thận và xa cách như cô, quen anh bao lâu rồi mà vẫn gọi là “Hạ tổng”, Bùi Tùng Hàn mới gặp hai lần đã gọi là “ca ca”?!



Hạ Tư Tự cảm thấy tức đến mức phổi muốn nổ tung.



Tang Ninh hít sâu một hơi, cảm xúc xấu hổ vừa nén xuống lại dâng lên lần nữa, cô vốn đã thấy đủ mất mặt rồi, anh còn cứ nhắc đi nhắc lại!



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô không còn kiên nhẫn đối phó nữa, trực tiếp lạnh mặt: “Hạ tổng, đây là chuyện của tôi.”



Ánh mắt Hạ Tư Tự hơi khựng lại.



Cô đang vạch rõ ranh giới với anh.



“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.” Tang Ninh quay người định rời đi.



Hạ Tư Tự kéo tay cô lại, cô ngẩng đầu lên, đụng ngay ánh mắt đen kịt, âm trầm của anh.



“Nam Tang Ninh, ý cô là gì?”



Giọng Tang Ninh xa cách: “Không có gì cả, chỉ là ngay cả Bùi tiên sinh cũng không tính toán với tôi chuyện này, e là không cần Hạ tổng phải thay mặt tìm tôi tính sổ.”



Sắc mặt Hạ Tư Tự cứng đờ.



“Tang Ninh!”



Tiếng gọi của Kỷ Nghiên vang lên từ xa.



Tang Ninh lập tức giật tay ra khỏi tay anh, quay người đi về phía Kỷ Nghiên.



“Tang Ninh!” Kỷ Nghiên chạy lại, thấy hiện trường hỗn loạn thì hốt hoảng hỏi: “Có chuyện gì thế? Tớ vừa nghe nói tháp sâm panh đổ rồi, cậu có bị thương không?”



Tang Ninh mím môi, lắc đầu: “Không sao, là Bùi tiên sinh vừa rồi bị thương ở tay vì giúp tớ.”



“Kể rồi, tớ vừa từ bên đó qua, bác sĩ đang băng bó cho anh ấy, may mà chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.”



Tang Ninh gật đầu: “Vậy cậu giúp tớ cáo từ, tớ đi trước.”



Lẽ ra cô nên đến cảm ơn trực tiếp, nhưng lúc này chắc chắn quanh Bùi Tùng Hàn có cả một đám người vây quanh, huống hồ cô còn vừa mặt dày gọi anh là “Tùng Hàn ca ca”.



Một người đàn ông đã có vị hôn thê, lúc này chắc hẳn cũng không muốn có quá nhiều liên quan với cô để tránh phiền phức.



“À… được.” Kỷ Nghiên gật đầu.



Tang Ninh lập tức rời đi.



Kỷ Nghiên bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát, quay đầu nhìn lại, chợt thấy Hạ Tư Tự đang đứng cách đó không xa với gương mặt âm trầm cực độ, ánh mắt lạnh băng dán chặt vào bóng lưng Tang Ninh đang rời đi.



Cô ấy rùng mình, trời ạ, Tang Ninh lại chọc giận Hạ Tư Tự nữa rồi?!







Trong biệt thự.



Bùi Tùng Hàn đã băng bó xong vết thương, thay một chiếc sơ mi sạch sẽ, sau đó tiễn những người bạn đến thăm hỏi ra về, biệt thự cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.



Anh ta nhìn Chiêm Nghi Quân : “Tháp sâm panh là do cô làm đổ?”



Chiêm Nghi Quân ánh mắt lộ ra sự hoảng hốt, vội lắc đầu: “Không, không phải em, là do nhân viên phục vụ bất cẩn, em vừa mới bảo người ta đưa cậu ta ra ngoài rồi…”



Ánh mắt Bùi Tùng Hàn lạnh lẽo: “Lời này giữ lại để lừa người ngoài đi, lúc tháp đổ cô đứng ngay gần đó, cô nghĩ tôi không thấy sao?”



Chiêm Nghi Quân lúc này mới thật sự hoảng loạn.



“Anh Tùng Hàn, em thật không ngờ anh lại che chắn cho Nam Tang Ninh như vậy, lại còn bị thương nữa.” Giọng cô ta đầy hối hận.



Bùi Tùng Hàn lạnh giọng: “Tôi không chỉ che cho Nam tiểu thư, mà còn đang che cho cô. Nếu hôm nay tháp sâm panh thật sự đập vào người cô ấy, thì không chỉ là vết thương ngoài da đâu. Đến lúc đó hậu quả cô nghĩ nổi không?”



Chiêm Nghi Quân nói với giọng không phục: “Cùng lắm thì đền tiền thôi, nhà họ Nhà họ Nam như vậy, em còn phải để vào mắt sao?”



“Cô khinh thường Nhà họ Nam, nhưng có từng nghĩ vì sao Nhà họ Nam lại được tham gia vào dự án này không?”



Chiêm Nghi Quân nghẹn lời: “Thì… thì không phải do chuyện rắc rối của Đỗ Nghiêu gây ra sao…”



“Đúng, là Đỗ Nghiêu gây chuyện, bây giờ nhà họ Đỗ để bịt miệng dư luận mới để Nhà họ Nam tham gia dự án. Nhưng nếu cô thật sự làm con gái Nhà họ Nam bị thương, họ trở mặt thì sao? Họ lật lại chuyện của Đỗ Nghiêu thì sao? Nhà họ Đỗ sẽ gặp rắc rối, nhà họ Chiêm cũng đừng mong yên ổn!”



Nghe vậy, Chiêm Nghi Quân cũng bắt đầu sợ, khí thế lập tức xẹp xuống: “Em… em chỉ là không ưa kiểu chảnh chọe của cô ta… Hơn nữa… hơn nữa cô ta chỉ là đứa con gái nhà quê mới được tìm về, Nhà họ Nam chưa chắc sẽ vì cô ta mà trở mặt…”



Bùi Tùng Hàn nhíu mày, cũng lười giáo huấn thêm.



Nếu không phải vì quan hệ thông gia giữa hai nhà, anh ta căn bản chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này của Chiêm Nghi Quân .



Hạt Dẻ Rang Đường

Anh ta trầm giọng: “Chuyện hôm nay kết thúc tại đây, coi như chưa từng xảy ra…”



Chưa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Coi như chưa từng xảy ra?”



Sắc mặt Bùi Tùng Hàn khẽ thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy Hạ Tư Tự sải bước đi vào, ánh mắt lạnh như băng.



Không khí trong phòng lập tức căng như dây đàn, Chiêm Nghi Quân co rúm người lại vì sợ hãi: “Hạ… Hạ tam thiếu…”



Hạ Tư Tự bước tới, đứng trước mặt Chiêm Nghi Quân , khí thế áp đảo khiến người khác không thể thở nổi, giọng anh lạnh lẽo: “Sao tháp sâm panh lại đổ?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com