Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 8







Hạ Tư Tự lười biếng mở miệng: “Không có gì, tôi vốn thích giúp người làm niềm vui.”



Cố Tinh Thần đi phía sau nghe vậy, khóe miệng giật giật, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hạ Tư Tự một cái.



Tang Ninh khẽ nhướng mày, nếu không phải sớm nghe danh tam thiếu nhà họ Hạ là hỗn thế ma vương, cô suýt nữa đã tin lời dối trá này rồi. Nhưng cô vốn không thích tính toán những chuyện vô nghĩa.



Cô mỉm cười: “Nhìn qua cũng thấy, Hạ tiên sinh là người nhiệt tình giúp đỡ.”



Hạ Tư Tự hơi nghiêng đầu, lời khen anh nghe nhiều rồi, thật giả lẫn lộn đến mức tai anh sắp chai. Nhưng đây là lần đầu tiên có người khen anh “nhiệt tình giúp đỡ”?



Câu này từ miệng cô nói ra, sao lại kỳ lạ thế nhỉ?



Anh bị qua loa cho có lệ à?



Tang Ninh nhìn thấy người nhà họ Nam cũng từ sảnh tiệc bước ra, liền kịp thời cáo từ: “Hạ tiên sinh đi thong thả.”



Chiếc xe của Hạ lão phu nhân đã rời đi, hiện tại một chiếc Porsche Cayenne màu đen dừng trước cửa, người gác cửa đã đứng sẵn bên cạnh. Nghe thấy lời của Tang Ninh, anh ta lập tức mở cửa xe.



Hạ Tư Tự lạnh lùng liếc cô một cái.



Tang Ninh tưởng anh còn điều gì muốn dặn dò.



Nhưng anh chỉ khẽ chuyển mũi giày, bước vào xe. Người gác cửa đóng cửa xe lại, chiếc xe đen bóng lướt qua màn đêm, phản chiếu ánh đèn lấp lánh.



Tang Ninh nhíu mày, không hiểu ánh mắt cuối cùng của Hạ Tư Tự có ý gì.



Nhưng cũng chẳng có gì phải bận tâm, sau này họ hiếm có cơ hội gặp lại, cũng chẳng có giao thiệp gì, vốn không cùng một đường.



Tang Ninh nhanh chóng bước về phía người nhà họ Nam.



“Đã tiễn Hạ lão phu nhân đi rồi chứ?” Ông cụ Nam hỏi, “Bà ấy có nói gì không?”



Ông cụ lo nhất vẫn là chuyện hôm nay nhà họ Nam gây náo loạn ở tiệc mừng thọ, liệu nhà họ Hạ có trách tội không. Ở Bắc Kinh mà đắc tội nhà họ Hạ thì nhà họ Nam gần như không còn chỗ đứng.



“Không có, bà rất hòa nhã, cũng không trách cứ gì.”



Ông cụ lúc này mới hơi yên tâm gật đầu.



“Tang Ninh,” Ôn Mỹ Linh và Nam Chấn Minh cũng đi ra, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp, “Về nhà trước đi.”



Tang Ninh gật đầu: “Vâng.”



Về đến nhà họ Nam, đã gần mười giờ tối.



Mặt ông cụ trầm xuống, bước vào nhà mà không nói một lời. Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh theo sát phía sau, Tang Ninh đi cuối cùng.



Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần đã về nhà trước.



Ông cụ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Nam Mục Thần lập tức ôm mặt, tố cáo trước: “Ông nội, Tạ Tang Ninh đánh cháu ra nông nỗi này! Vừa nãy bác sĩ xem rồi, nói ít nhất một tuần nữa mặt cháu mới hết sưng. Cháu còn làm sao gặp người khác đây?”



Nam Tư Nhã cũng ôm mặt, nước mắt rơi lã chã đầy tủi thân.



Ông cụ lạnh lùng nhìn họ: “Hai đứa muốn ông tát thêm cái nữa không?”



Hai người sợ đến tái mặt: “Ông nội…”



“Chuyện ngu xuẩn hai đứa làm, đừng tưởng ông không biết!”



Thực ra ông cụ đúng là không biết gì cả, nhưng Hạ lão phu nhân đã lên tiếng, nhà họ Hạ cũng khẳng định Tang Ninh không sai. Vậy thì ông đương nhiên cũng không thể trách cô.



Nam Tư Nhã hoảng sợ, nước mắt càng rơi dữ dội, cả người run lên.



Hạt Dẻ Rang Đường

Ôn Mỹ Linh vội ôm cô an ủi: “Ba, Tư Nhã không gây chuyện đâu ạ! Nó chẳng biết gì cả, nó chỉ lên khuyên can, ai ngờ lại bị đánh oan ức như vậy!”



Nam Tư Nhã khóc nấc lên: “Mẹ, con mất hết mặt mũi rồi, sau này làm sao ra ngoài gặp ai nữa?”



Tang Ninh bình thản nói: “Lúc đó A Thần đang say rượu quậy phá, con vừa dạy dỗ cho nó yên tĩnh một chút, Tư Nhã lại xông vào can ngăn, chẳng khác nào tiếp tay cho nó làm loạn hơn. Lỡ nó càng gây chuyện lớn hơn thì sao? Con chỉ muốn giữ thể diện gia tộc.”



Bốn chữ “thể diện gia tộc” vang lên, chạm đúng vào lòng ông cụ. Ông cụ liên tục gật đầu.



“Tang Ninh làm không sai. A Thần làm càn đã đành, Tư Nhã còn bao che, chẳng phải khiến nhà họ Nam mất hết mặt mũi sao?”



Sắc mặt Nam Tư Nhã tái mét, xanh rồi lại trắng. Cuối cùng, hóa ra cô lại thành kẻ có tội?



Ông cụ nghiêm giọng ra lệnh: “Tang Ninh là trưởng nữ, dạy dỗ em trai em gái vốn là trách nhiệm. Hôm nay nó có đánh hai đứa, nhưng là vì giữ thể diện cho nhà họ Nam.”



Quan trọng hơn, chuyện này khiến Hạ lão phu nhân nhìn Tang Ninh bằng con mắt khác. Với địa vị nhà họ Nam, vốn không đủ tư cách đến chúc thọ Hạ lão phu nhân.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng hôm nay, Tang Ninh lại được Hạ lão phu nhân giữ lại nói chuyện rất lâu.



Đối với ông cụ, đây là chuyện đáng tự hào.



“Ông nội!” Nam Mục Thần vẫn chưa phục.



Ông cụ trừng mắt nhìn cậu ta: “Từ nay về sau, tất cả nhớ kỹ cho ta! Tang Ninh mang họ Nam, ai dám gọi nó là Tạ Tang Ninh, ai cố tình đẩy nó ra khỏi nhà họ Nam, ta sẽ không tha!”



Lời vừa dứt, cả phòng im lặng.



Nam Tư Nhã tức đến muốn ói máu, Nam Mục Thần cũng không dám hó hé một tiếng.



Màn kịch hôm nay kết thúc, địa vị của Tang Ninh trong nhà họ Nam cũng vững vàng hơn.



“Được rồi, ầm ĩ cả ngày làm ta đau đầu.” Ông cụ lười nói thêm, trực tiếp lên lầu.



Tang Ninh nhẹ giọng: “Vậy cháu cũng lên nghỉ trước.”



Nói rồi quay người rời đi.



Nam Chấn Minh tức giận chỉ vào hai kẻ vô dụng kia một cái, rồi cũng bực bội bỏ đi.



Ôn Mỹ Linh đau lòng ôm lấy Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần: “Còn đau không?”



Nam Mục Thần hất tay bà ra: “Bây giờ mẹ mới hỏi con làm gì? Vừa nãy con nói đau c.h.ế.t đi được, cũng chẳng thấy mẹ nói đỡ giúp con một câu!”



Nói xong, cậu ta giận dữ lên lầu.



Ôn Mỹ Linh lòng đau như bị d.a.o cắt, ôm chặt Nam Tư Nhã: “Ông nội con nổi giận, mẹ cũng không dám lên tiếng. Con và A Thần bị đánh, mẹ còn đau lòng hơn ai hết.”



Nam Tư Nhã trong lòng hận không để đâu cho hết. Rõ ràng cô ta và Tang Ninh cùng sinh nhật, thế mà Ôn Mỹ Linh cứ khăng khăng bắt cô phải gọi Tang Ninh là chị.



Giờ thì hay rồi, Nam Tang Ninh cứ mở miệng là “trưởng tỷ như mẹ”, sau này chẳng phải có thể đường hoàng tát cô ta sao?!



Nhưng Nam Tư Nhã không có khí thế như Nam Mục Thần, dù căm hận đến tận xương tủy cũng không dám hất tay Ôn Mỹ Linh ra, chỉ có thể tựa vào lòng bà mà khóc: “Mẹ, con đau lắm.”



“Đừng buồn, mẹ nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi nhất cho con.” Ôn Mỹ Linh xót con đến tận tim gan.



Tang Ninh lên tầng hai, quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Nam Tư Nhã cắn răng nghiến lợi tựa vào lòng Ôn Mỹ Linh, trông yếu đuối đáng thương.



Cô khẽ nhếch môi, mang theo vài phần chế giễu.



Nam Tư Nhã coi Ôn Mỹ Linh là cọng rơm cứu mạng, chắc hẳn cô ta cũng sớm biết, trong nhà họ Nam, người duy nhất để tâm đến cái gọi là “tình thân” chỉ có Ôn Mỹ Linh.



Cô ta chỉ có thể bấu víu vào Ôn Mỹ Linh, nhưng liệu cọng rơm này có thực sự cứu được cô ta không?



Tang Ninh thu hồi ánh mắt, bước thẳng vào phòng.



Bà Trần vừa dọn dẹp phòng cho Tang Ninh xong, thấy cô trở về, lập tức nở nụ cười niềm nở: “Đại tiểu thư về rồi.”



Tang Ninh hơi nhướng mày, hóa ra bà ta cũng biết phân biệt lớn nhỏ.



“Nước tắm tôi đã chuẩn bị sẵn, có gì cần, tiểu thư cứ gọi tôi.”



“Làm phiền bà rồi.”



Tang Ninh đẩy cửa vào phòng, đá rơi đôi giày cao gót thấp, để chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại, bước vào phòng tắm, cởi váy, ngâm mình vào bồn nước ấm.



Lúc đầu cô không rành dùng mấy thứ này, đều nhờ người khác chuẩn bị nước tắm sẵn. Gần đây cô mới phát hiện, hóa ra có thể tự điều chỉnh nhiệt độ bất cứ lúc nào.



Cô dựa vào thành bồn, chìm vào dòng nước ấm, nhắm mắt lại, cảm giác thật dễ chịu.



Thật thích…



“Anh Tranh, em không biết mình đã làm gì sai, tự nhiên lại bị chị ấy tát trước mặt bao người, bây giờ em chẳng còn mặt mũi nào ra ngoài nữa!” Nam Tư Nhã khóc lóc thảm thiết.



Trần Tranh nâng khuôn mặt sưng đỏ của Nam Tư Nhã, ánh mắt tràn đầy tức giận: “Cái con nhỏ Nam Tang Ninh này đúng là quá quắt! Lúc trước đã lén lút bắt nạt em, giờ lại dám tát em ngay trước mặt bao người!”



Anh ta lại có chút tự trách: “Đều do anh không tốt. Lúc đó anh lại không có mặt, nếu anh ở đó, chắc chắn không để cô ta bắt nạt em như vậy!”



Nam Tư Nhã tựa vào lòng anh ta, nghẹn ngào: “Từ khi chị ấy quay về, ba mẹ cũng không thương em nữa. Họ nghĩ mắc nợ chị ấy, dung túng cho chị ấy làm càn, không ai quản. Anh Tranh, em chỉ còn có anh thôi.”



Những lời này khiến lòng trượng nghĩa của Trần Tranh lập tức bùng lên.



Vị hôn thê yếu đuối, không nơi nương tựa, giờ đang tựa vào lòng anh ta, nói rằng chỉ có anh ta mới có thể cứu cô ta khỏi nước sôi lửa bỏng.



Anh ta ôm chặt Nam Tư Nhã, nghiến răng: “Đừng sợ, có anh ở đây. Dù cả nhà họ Nam không giúp em, anh cũng sẽ bảo vệ em!”



Nam Tư Nhã mắt ngấn lệ, ngước lên nhìn anh ta: “Thật không?”



Anh ta lau nước mắt cho Nam Tư Nhã, giọng kiên định: “Đương nhiên! Em yên tâm, em là vị hôn thê của Trần Tranh anh, tát em chính là tát vào mặt anh! Anh tuyệt đối không để em chịu ấm ức vô ích, nhất định phải dạy cho con bé nhà quê không biết trời cao đất dày kia một bài học!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com