Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 9







Sáng hôm sau, như thường lệ, Tang Ninh thức dậy lúc chín giờ để học cùng gia sư.



Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng vị gia sư chuyên dạy lễ nghi này chẳng còn gì mới để dạy cô nữa. Thực ra, nghi thức trong các buổi tiệc tùng ngày nay cũng không khác mấy so với thời Chu, nếu có khác thì chỉ là không quá cầu kỳ như thời đó.



Tang Ninh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian học những thứ này nữa, cô muốn học cái gì đó thực sự hữu ích.



Buổi trưa sau khi tiễn gia sư về, Tang Ninh cũng đi xuống lầu, định tìm ông nội.



Nhưng vừa xuống đến nơi, cô đã thấy Nam Tư Nhã, Nam Mục Thần và Ôn Mỹ Linh đang ngồi trong phòng khách.



“Ngày hôm nay con học thế nào rồi, Tang Ninh?” Ôn Mỹ Linh hỏi.



Gia sư khách sáo đáp: “Đại tiểu thư học rất nhanh, chỉ cần nói một lần là hiểu ngay, hoàn toàn không cần phải lặp lại. Mấy ngày nay, tôi gần như đã dạy xong tất cả những gì có thể dạy rồi.”



Ôn Mỹ Linh có chút kinh ngạc, không ngờ Tang Ninh lại học nhanh đến vậy?



Bà vẫn luôn nghĩ rằng con bé từ quê lên, muốn tiếp thu những lễ nghi hoàn toàn xa lạ này chắc chắn sẽ rất vất vả.



Nam Mục Thần lạnh lùng cười khẩy: “Chút hình thức bề ngoài, giả bộ cũng phải giả bộ cho ra dáng chứ.”



Đáng tiếc, dù có làm bộ bên ngoài thế nào, bên trong trống rỗng thì cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, chỉ biết ra vẻ mà thôi.



“Đó là nhờ cô giáo Lâm dạy giỏi.” Ôn Mỹ Linh mỉm cười nói.



“Phu nhân quá khen rồi.”



Ôn Mỹ Linh nhanh chóng sai người tiễn gia sư ra về.



Tang Ninh liếc nhìn gương mặt bầm tím của Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần, cũng chẳng buồn ở lại lâu. Ai biết được cô xuống đây có làm phiền đôi anh chị em “thân yêu” này mách lẻo hay không.



“Vậy con lên phòng trước đây.” Cô nói rồi quay người định lên lầu.



“Khoan đã.” Ôn Mỹ Linh gọi cô lại.



“Mẹ còn chuyện gì sao?”



Ôn Mỹ Linh hơi cau mày, sao câu này nghe xa lạ quá vậy?



Bà kéo cô ngồi xuống: “Giờ con cũng đã học xong lễ nghi tiệc tùng rồi, tối nay có một buổi dạ tiệc từ thiện, đều là những người trẻ tuổi tham gia, con cũng đi xem thử đi.”



Tang Ninh chớp mắt, mẹ cô sao đột nhiên lại quan tâm cô thế này?



“Con đi một mình sao?”



Ôn Mỹ Linh mỉm cười: “Đừng lo, Tư Nhã sẽ đi cùng con.”



Tang Ninh nhìn sang Nam Tư Nhã. Khuôn mặt cô ta đã được chườm đá, sưng tấy cũng đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn chút dấu vết.



Nam Tư Nhã nhận ra ánh mắt của Tang Ninh, liền mím môi cười: “Chị vừa về đã luôn đi đi về về một mình, cũng chưa kết bạn với ai. Em nghĩ nên dẫn chị ra ngoài làm quen với mọi người trong giới, sau này cũng không bị cô lập.”



Tang Ninh khẽ nhướng mày, Nam Tư Nhã hôm nay sao lại trở nên thấu tình đạt lý như vậy?



Hôm qua bị cô đánh một trận, đầu óc hỏng luôn rồi à?



Nam Tư Nhã dường như nhận ra sự dò xét trong mắt Tang Ninh, liền cúi đầu, giọng nói có chút nặng nề: “Chuyện hôm qua, sau khi suy nghĩ lại, em nhận ra đúng là em sai. Lúc đó em không nên ngăn chị dạy dỗ A Thần. Dù sao đó cũng là tiệc của nhà họ Hạ, A Thần gây chuyện, nếu chị không ra mặt ngăn cản, nhà họ Hạ có khi còn ghi hận cả nhà họ Nam chúng ta.”



Nói rồi, cô ta ngước mắt lên, trong đôi mắt đã đỏ hoe: “Chị dù đã đánh em, nhưng trong lòng em lại càng thấy áy náy hơn. Em thực sự hy vọng chị có thể tha thứ cho em.”



Ôn Mỹ Linh thấy con gái hiểu chuyện như vậy, cũng không khỏi mềm lòng, ôm cô ta vào lòng: “Con bé này, đúng là lúc nào cũng nghĩ cho người khác.”



Tang Ninh lạnh lùng nhìn cảnh mẹ con tình thâm trước mắt.



Ồ, vậy là cô—đứa con gái ruột này—lại biến thành “người khác” rồi sao?



Ôn Mỹ Linh lại nhìn sang cô, ánh mắt thêm vài phần trách móc: “Tư Nhã từ nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, dù bị uất ức cũng tự mình chịu đựng. Nó không hề để bụng chuyện hôm qua, lại còn muốn đưa con đi dự tiệc, giúp con mở rộng mối quan hệ. Con đừng phụ lòng tốt của nó.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Nam Tư Nhã cũng đỏ mắt nhìn cô: “Em luôn cảm thấy mình mắc nợ chị, nên muốn bù đắp chút gì đó. Chị, chị sẽ đi chứ?”



Cô sẽ đi không ư?



Dĩ nhiên là đi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nam Tư Nhã cố tình mời Nam Tang Ninh trước mặt Ôn Mỹ Linh, chính là không muốn cho cô cơ hội từ chối.



Hôm qua Nam Tang Ninh đã đánh cô ta, giờ cô ta chủ động làm hòa, lại còn mời cô gia nhập giới thượng lưu của mình, Nam Tang Ninh lấy tư cách gì mà từ chối?



Nhưng trong lòng Nam Tư Nhã vẫn có chút bất an. Không biết tại sao, cô ta ngày càng không nắm bắt được Nam Tang Ninh. Có lẽ vì đã thua trong tay Tang Ninh hai lần, nên giờ cô ta mơ hồ cảm thấy đối phương không dễ đối phó như trước nữa.



Cô ta lo rằng Nam Tang Ninh sẽ nhìn thấu suy tính của mình, rồi tìm cách từ chối.



Tang Ninh trầm mặc một lúc.



Nam Tư Nhã căng thẳng, đầu óc nhanh chóng vận hành, nghĩ xem Nam Tang Ninh có thể lấy lý do gì để từ chối, rồi tìm cách ép cô phải đi.



Nhưng chỉ vài giây sau, Tang Ninh chậm rãi mở miệng: “Được.”



Nam Tư Nhã hơi cứng đờ.



Nam Tang Ninh … đồng ý luôn sao?



Nam Tư Nhã cứ nghĩ rằng Nam Tang Ninh sẽ cảnh giác với cô ta, chí ít cũng sẽ tìm cách từ chối.



Nhưng cô ấy lại đồng ý ngay lập tức?



Tang Ninh thấy sắc mặt Nam Tư Nhã hơi cứng lại, liền mỉm cười: “Sao em gái không nói gì thế? Đừng nói là định đổi ý rồi nhé?”



Nam Tư Nhã lập tức hoàn hồn: “Đương nhiên là không! Em chỉ… chỉ không ngờ chị lại đồng ý dứt khoát như vậy.”



Tang Ninh cười dịu dàng: “Em còn đích thân mời, chị tất nhiên phải đi. Dù gì chúng ta cũng là chị em, nên hòa thuận với nhau mới phải.”



Ôn Mỹ Linh thấy hai chị em hòa hợp như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bà vẫn luôn lo lắng Tang Ninh trở về sẽ khó chung sống với Tư Nhã.



Nhưng có vẻ hai đứa trẻ đều hiểu chuyện và biết suy nghĩ.



Nam Tư Nhã thầm hừ lạnh trong lòng. Cũng đúng, trước mặt mẹ, Nam Tang Ninh muốn diễn cũng phải diễn ra vẻ chị em tình thâm.



Bây giờ cô ta đã đặt bẫy sẵn rồi, dù Nam Tang Ninh có nhận ra điều gì bất thường, cũng không thể không đi!



Còn lý do Nam Tang Ninh đi là gì, cô ta cũng không quan tâm. Dù sao, bữa tiệc tối nay là địa bàn của cô ta, Nam Tang Ninh chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!



Đúng bảy giờ tối, Nam Tư Nhã đưa Tang Ninh ra ngoài.



Hai người cùng lên xe, ngồi ở hàng ghế sau. Trên đường đi, Nam Tư Nhã còn dịu dàng trấn an cô: “Chị đừng lo, bữa tiệc tối nay không quá trang trọng đâu. Phần lớn là những người trẻ, cũng chẳng có quy tắc gì gò bó, đều là bạn bè của em cả. Đến lúc đó, em sẽ giới thiệu họ với chị.”



Tang Ninh nhẹ gật đầu: “Được.”



Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố với những tòa cao ốc rực rỡ ánh đèn, dòng xe tấp nập không ngừng, đèn neon chớp tắt đầy mê hoặc, tất cả vẽ nên một cảnh tượng tráng lệ của đêm Bắc Kinh.



Ở thời đại xa lạ này, cô cần học hỏi và thích nghi rất nhiều thứ.



Nhưng cô lại cảm thấy vô cùng phấn khích.



Chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa khách sạn Châu Tế.



Người phục vụ bước tới mở cửa, Nam Tang Ninh và Nam Tư Nhã lần lượt xuống xe.



“Đi thôi, chúng ta vào trong.”



Nam Tư Nhã dẫn Tang Ninh đi vào hội trường tiệc trên tầng một của khách sạn. Bữa tiệc đã bắt đầu.



Bầu không khí ở đây quả thực thoải mái hơn nhiều. Hầu hết đều là những người trẻ tuổi, trang phục dạ hội và vest cũng tùy ý hơn so với bữa tiệc tối qua, nhiều người còn ăn mặc khá táo bạo.



“Anh Tranh!”



Vừa bước vào, Nam Tư Nhã đã nhìn thấy Trần Tranh, lập tức vui vẻ chạy đến, khoác lấy cánh tay anh ta.



Trần Tranh một tay cầm ly rượu, mỉm cười: “Tư Nhã đến rồi à? Sao không nói trước một tiếng, để anh ra đón em?”



“Em đâu có lạc đường được đâu, anh đừng lúc nào cũng xem em như trẻ con nữa.” Nam Tư Nhã nũng nịu.



Trần Tranh đưa tay xoa đầu cô ta, ánh mắt đầy cưng chiều: “Trong mắt anh, em mãi mãi là cô bé nhỏ nhắn.”



Tang Ninh mặt không cảm xúc nhìn hai người trước mặt.



Tình yêu nam nữ ở thời đại này… đều buồn nôn như vậy sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com