1
Khi nghe Ninh Vương nói muốn ban ta cho tân khoa trạng nguyên Sở Thanh Phong, ta sững người một thoáng.
Ta nói: “Ngài bị bệnh à?”
Ninh Vương hơi tỉnh rượu, nhức đầu đưa tay xoa trán.
“Ai nha, chỉ nhầm rồi.”
Ta nghĩ, ngài quả thật chỉ nhầm rồi, đừng quên ta là…
Nhưng hắn lại nói:
“Thế nhưng, ở nơi đông người như vậy, nàng cũng không thể để bản vương thất tín trước thiên hạ.”
Ta kinh ngạc:
“Ngài thật sự định để ta đi qua đó?”
Hắn đáp: “Ừ, đi đi.”
Ta: “……”
Hắn còn nói:
“Với thân phận của nàng, có thể gả cho trạng nguyên lang làm chính thê đã là phúc phận cầu không nổi rồi. Nàng nên biết trân trọng.”
Ta tức đến nỗi nghẹn lời.
2
Ta là ai?
Ta vốn là nữ nhi út trong phủ Thiếu sư.
Chỉ là, thái tử tiền nhiệm bị g.i.ế.c, phụ thân ta bị xử trảm, mẫu thân ta bệnh c.h.ế.t.
Còn ta, tuổi nhỏ đã lưu lạc chốn nhạc phường.
Tưởng rằng kiếp này báo thù vô vọng, dù sao hung thủ cũng đã thành công bước lên ngôi vị thái tử, khác ta một trời một vực.
Thế nhưng Ninh Vương, người từng có hôn ước với ta, lại tìm thấy ta.
Hắn đổi tên ta thành “Lăng Sương”, muốn nghênh ta vào vương phủ.
Hắn nói:
“Dù không thể cho nàng danh phận, nhưng trong lòng ta, nàng mãi mãi là thiên kim của phủ Thiếu sư, là người nữ nhân quan trọng nhất trong tim ta.”
Ta tin, liền theo hắn nhập phủ.
Hắn hứa sẽ giúp ta báo thù, cùng ta báo thù.
Ta thân nữ nhi, lực mỏng, hắn lại nhắc ta rằng hồi nhỏ từng có danh sư nói qua, ta có gân cốt hiếm thấy để luyện võ.
Thế là hắn mời danh sư đến tẩy tủy phạt cốt cho ta.
Lạnh qua nóng lại, khổ luyện nhiều năm.
Đạo thích khách, quý ở ẩn hình.
Bề ngoài như nữ nhân hiền lành, động thủ lại tựa hổ dữ.
Ngoài mặt an hòa, trong lòng tàn độc.
Hôm nay, ta đứng bên cạnh hắn, dáng vẻ mảnh mai như liễu trước gió, ai có thể ngờ ta đã vì hắn g.i.ế.c nhiều người đến vậy?
Hắn luôn nói với ta:
“Sắp rồi, ngày rửa hận cho Thiếu sư và phu nhân, sắp đến rồi.”
3
Sau khi Ninh Vương rời đi, vương phi Hứa Hạ Doanh đến gặp ta.
Nàng và ta ngồi đối diện, cùng nhìn ngọn nến.
Một lúc lâu, nàng nói:
“Ta sẽ nhớ ngươi.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta kinh ngạc nhìn nàng:
“Ngay cả ngươi cũng để ta xuất giá hả?”
Hứa Hạ Doanh cau mày:
“Tại sao không? Ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng, hắn thích ngươi ư?”
Trong lòng ta như bị mũi tên b.ắ.n trúng, đau nhói.
Nhưng ta cứng miệng nói:
“Không, ta biết hắn đang lợi dụng ta, luôn luôn biết. Nhưng ta vốn cũng là, chỉ muốn vì phụ thân mà báo thù…”
Hứa Hạ Doanh nói:
“Nếu đã vậy, thì hắn là chủ nhân của ngươi. Giờ nhìn xem chủ nhân ấy có đáng tin không? Thế nào, hắn chủ động thả ngươi, mà ngươi còn không chạy?”
Ta muốn khóc.
Không phải vì bị phụ bạc, mà là vì bị nàng điểm tỉnh, khóc cho sự ngu ngốc của chính mình.
Hứa Hạ Doanh thở dài:
“Ngươi đừng khóc, là hắn không xứng. Sa lầy ở đây cũng chẳng có tiền đồ. Bảo kiếm phải ra khỏi vỏ, ngươi thử làm người cầm đ.a.o đi.”
Nàng khiến ta câm lặng.
Bởi vì nàng nói quá đúng.
Làm tình nhân, Ninh Vương phụ ta.
Làm chủ nhân, hắn cũng không xứng.
Ta còn lưu luyến gì nữa?
4
Quả thật còn có.
Điều ta lưu luyến chính là vương phi, bằng hữu chí thân của ta.
Hứa Hạ Doanh chuẩn bị cho ta mười dặm hồng trang, để phô trương ân điển của Ninh Vương phủ đối với tân khoa trạng nguyên.
Nhưng thực ra trong mấy rương hồi môn đó toàn là thứ không đáng tiền.
Ninh Vương rất vừa ý.
Còn Hứa Hạ Doanh thì mua cho ta một biệt viện, bên trong đào hố sâu ba thước, giấu một rương vàng.
Khi nàng trao chìa khóa cho ta, ta còn ngượng ngùng.
Kết quả nàng thì thầm:
“Hắn thuê thích khách từ bên ngoài, đều phải ghi sổ từ phủ, đắt đến c.h.ế.t. Huống hồ, ngươi lợi hại hơn hết thảy những thích khách hắn tìm.”
Ta: “…… Hả?”
Nàng lại nói:
“Đây đều là thù lao mà ngươi xứng đáng, cứ việc nhận lấy.”
Ta: “……”
Nàng còn mắng:
“Con mẹ nó, tên cẩu nam nhân ấy trong đầu toàn phân, vậy mà còn dám đem ngươi tống ra ngoài. Ta thấy hắn chẳng còn tiền đồ gì nữa. Ngươi mau cầm tiền chạy đi, ta sẽ theo sau.”
Ta: “…… Ừ.”
Thế là ta cầm thật.
5
Cứ như vậy, ta gả vào nhà tân khoa trạng nguyên Sở Thanh Phong.
Chàng là tài tử hàn môn, vừa mới đặt chân ở kinh thành, để cưới ta, chàng bỏ tiền thưởng mua được một tiểu viện hai dãy.
Khi khăn hỷ được vén lên, chàng ngồi cạnh ta, lén nhìn ta một cái.
Ta: “?”