Sở Thanh Phong nhỏ giọng:
“Nương tử, mệt không?”
Ta gật đầu: “Có hơi chút.”
Đúng là có một chút.
Ninh Vương phủ hiển nhiên muốn lôi kéo chàng, làm rình rang huyên náo như kiểu thiên kim xuất giá.
Ta không biết trong lòng chàng nghĩ gì.
Một trạng nguyên hàn môn, ở kinh thành, chẳng khác nào cỏ nổi không gốc.
Thế nên ta cũng lén nhìn chàng một cái.
Ánh mắt ôn nhuận kia nhuốm mấy phần men say, tràn đầy vui mừng.
Bảng vàng đề danh, động phòng hoa chúc.
Hôm nay, đại khái là một trong những ngày trọng yếu nhất đời chàng.
Cảm xúc ấy sẽ lan truyền, như mây trời cuối chân trời, khiến người ta quên hết sầu muộn.
Trong lòng ta mềm lại, tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp.
“Ngủ đi.”
Chàng đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng:
“Ừ.”
6
Sáng sớm ta đã tỉnh, nhưng không dám động.
Bởi vì Sở Thanh Phong kia, tay chân đều gác lên người ta, ngủ say như c.h.ế.t.
Ta nhớ đến lời nhận xét của Hứa Hạ Doanh về chàng.
“Người thì ngọc thụ lâm phong, chỉ là hình như hơi ngốc một chút.”
Chàng dường như nghĩ rằng cưới nguyên thị thiếp của vương phủ là chuyện vẻ vang gì đó…
Đang nghĩ ngợi, chàng bỗng tỉnh.
Ta: “?”
Chàng nói: “Nương tử, sức nàng thật lớn.”
Ta nó: “…… Vậy lần sau ta nhẹ hơn.”
Mặt chàng đỏ lựng:
“Không cần, thân thể vi phu vẫn chịu được.”
7
Ta đã ăn cơm bằng kỹ thuật mười năm, bỗng chốc lại thành thê tử người ta.
Tiễn Sở Thanh Phong ra cửa vào triều, ta đột nhiên rảnh rỗi.
Trong nhà cũng chẳng có bà mẫu nào, chỉ có một quản gia già tên Lâm bá.
Bất kể ta định làm cái gì, ông ta đều chạy bổ tới.
“Phu nhân để ta làm cho!”
Ta: “Ồ.”
Nói là chủ mẫu quản gia, nhưng nhà Sở Thanh Phong nghèo túng, cũng chẳng có gì đáng để quản lý.
Quý giá nhất nghe đâu chỉ là thư phòng đầy sách kia.
Rảnh rỗi chẳng có việc gì, ta đành đi phủi bụi cho sách.
Mới quét được một nửa thì Lâm bá đi chợ về, nhìn thấy ta thì kinh hãi:
“Phu nhân ngài…”
Ta khó hiểu: “Ông làm?”
“À, không phải…”
Đúng lúc đó Sở Thanh Phong từ triều về, đi thẳng vào thư phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm bá vội vàng nói:
“Đại nhân, phu nhân mới đến, không biết nên…”
Chàng lấy từ tay áo ra một đóa trâm hoa, cười nói:
“Nương tử, ta mua cho nàng, có đẹp không?”
Ta thấy bình thường thôi, quá mềm mại.
Nhưng ta vẫn nói:
“Đẹp.”
Chàng cài đóa hoa lên đầu ta, rồi lấy cái chổi lông gà trong tay ta xuống, kéo ta đi ra ngoài.
“Nương tử, thư phòng để ta tự quét là được.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Thì ra là vậy.
Ta nói: “Biết rồi.”
Chàng lại bắt đầu lải nhải, nói vừa mới được bổ nhiệm chức quan ở Hàn Lâm viện, đến cuối năm lĩnh bổng lộc sẽ mua cho ta hai nha hoàn.
Lâm bá đi nấu cơm, trong bếp bốc lên khói xanh.
Ta sực tỉnh:
“Chàng được bổ nhiệm chức ở Hàn Lâm viện?”
Sở Thanh Phong vui vẻ: “Đúng.”
Ta: “……”
Phàm là người đi thi đỗ, tất phải ra ngoài nhậm chức, không trải qua các châu huyện thì khó mà lên được các viện lớn.
Trừ phi là con cháu thế gia, gia tộc đã mở sẵn đường.
Một kẻ nghèo hèn đỗ trạng nguyên như chàng lại được giữ lại Hàn Lâm viện…
Thoạt nhìn thì xuất phát điểm rất cao, nhưng nếu không có gia thế chống lưng, e là sau này chỉ ngồi một chức nhàn hạ cả đời.
“Nương tử, nàng sao vậy?”
Ta hoàn hồn, hỏi chàng:
“Sao chàng không bị phái ra ngoài?”
Chàng đáp:
“Ninh vương rất thưởng thức văn tài của ta.”
Thì ra là vậy.
Ta bất giác lo lắng.
Ngắm nghía Sở Thanh Phong, trắng trẻo ngây thơ, y như một con cừu non chờ làm thịt.
Haiz.
8
Tân hôn chưa lâu.
Ta đã trải qua một tháng buồn chán nhất trong đời.
Sở Thanh Phong ở Hàn Lâm viện chỉ giữ một chức nhàn hạ sửa sách.
Về đến nhà là lại quấn lấy ta.
Ban đầu còn nói chuyện thơ từ ca phú, phát hiện ta không hứng thú.
Sau đó thì lải nhải chuyện lặt vặt, hôm nay ra ngoài thấy một con chim bước đi thế nào cũng phải bắt chước cho ta xem.
Mỗi ngày đều mang về cho ta một bông hoa, vẫn y như cũ, chẳng đẹp chút nào.
Trời vừa tối, chàng đã nhìn ta đỏ mặt.
Có khi ta rất ra sức, chỉ mong chặn được cái miệng lắm lời của chàng.
Bằng không chàng có thể kéo ta nói chuyện đến nửa đêm.
Cho đến đêm nay, trước khi vào phòng, ta phát hiện trên xà nhà có cắm một mũi ám tiêu.