Thấu Tim Gan

Chương 14



Kết quả còn chưa kịp diễn trò, đã bị thích khách của Phi Điểu Các phản đòn, suýt thì mất mạng.

 

Dù ám sát thất bại, nhưng người bên phía Thái tử lại nhận ra hắn.

 

Tâm cơ hắn thâm trầm, lập tức nghĩ đến việc Phượng Lương Nguyệt chưa c.h.ế.t, bằng không thì người của Phi Điểu Các sẽ chẳng thể đồng lòng như thế.

 

Chỉ cần lập tức g.i.ế.c người diệt khẩu, hắn và Thái tử vẫn còn cơ hội tranh đấu.

 

“Khi ấy hắn còn chưa nghĩ tới ngươi, dù sao ngươi vốn chẳng thông tường thế sự. Hắn đại khái cho rằng là Phượng Lương Nguyệt quá gian xảo, lừa được ngươi.”

 

Ta: “…”

 

Nhưng ta lại đích thân đi cứu Phượng Lương Nguyệt, còn rút ra Bạch Hồng đao.

 

Sau đó ta liền bắt đầu bình thản chờ c.h.ế.t.

 

“Ta vẫn không hiểu, hắn rốt cuộc là thông minh hay hồ đồ? Ngươi giúp hắn làm nhiều việc như thế, vậy mà hắn còn đem ngươi tặng đi. Chẳng lẽ hắn cho rằng nữ nhân vĩnh viễn sẽ không tỉnh ngộ, vĩnh viễn chỉ là món đồ trong tay hắn sao?”

 

Mãi đến khi thân binh báo tin trở về, hắn mới chịu tin, ta thật sự đã phản bội.

 

Quả nhiên ta đoán không sai, Ninh Vương vốn định vào ngày thọ yến của Vũ Hoàng hậu, sẽ phái người tới bắt ta.

 

51

 

Vì thế, Hứa Hạ Doanh buộc phải thay đổi kế hoạch.

 

“Chỉ cần ta còn một hơi thở! Ta quyết không để hắn muốn làm gì ngươi thì làm!”

 

Vậy nên, trước khi thọ yến bắt đầu, nàng đã trốn khỏi vương phủ, vào cung tố cáo hắn!

 

Một là: hắn hạ độc Vương phi, còn giam cầm Vương phi.

 

Hai là: hắn mưu đoạt ngôi vị Thái tử, sau lưng còn dám nói Hoàng hậu “tỵ kê tư thần”*.

 

(*ý chỉ nữ nhân nắm quyền, tự tiện lấn át nam nhân.)

 

Trong tay nàng còn nắm vài bằng chứng khác, bất quá, không tiện để một người làm dâu như nàng đứng ra tố cáo.

 

Nhưng Hứa Hạ Doanh đã sớm phái người báo tin cho Thái tử.

 

Thái tử lập tức thừa cơ giậu đổ bìm leo, nhân lúc này lại lôi cả chuyện tranh “lễ vật mừng thọ” ra.

 

Vũ Hoàng hậu giận dữ.

 

“Ngay trong thọ yến hôm ấy, hắn đã bị tước bỏ quan phục, giam cầm trong cung!”

 

Cho nên hôm đó mới không có người tới bắt ta.

 

Ta hơi lo lắng:

 

“… Nhưng như vậy, chẳng phải chỉ bị xử nhẹ thôi sao?”

 

Ngược lại, còn để tiện nghi cho Thái tử.

 

“Thái tử cũng đã bị cấm túc rồi.”

 

Ta: “… Kịch liệt vậy ư?”

 

“Ừm. Ninh Vương kia, vốn đã chuẩn bị chứng cớ Thái tử hãm hại trưởng huynh.”

 

“Trưởng huynh” chính là cựu Thái tử, cũng là trưởng tử mà Vũ Hoàng hậu yêu thích nhất.

 

Đương nhiên Ninh Vương có chứng cứ, bởi năm đó chính là hắn bày trò!

 

“Buồn cười thay, vốn định lấy đó làm át chủ bài g.i.ế.c Thái tử, nào ngờ cuối cùng lại phải dùng để tự cứu mình.”

 

Nàng thản nhiên nói, rằng đây chỉ là tranh đấu hoàng tộc, chẳng liên quan gì nhiều đến ta.

 

Ta thầm nghĩ, liên quan lớn chứ!

 

Nhưng ta chỉ nói:

 

“Chuyện Phi Điểu Các, lẽ ra nên sớm nói cho ngươi. Nếu không cũng chẳng đến nỗi làm rối loạn kế hoạch của ngươi.”

 

Hứa Hạ Doanh khoát tay:

 

“Không sao. Bởi ta cũng chưa tìm được tội danh trí mạng có thể lấy mạng hắn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta hơi ngạc nhiên:

 

“Thế sao ngươi còn bảo ta giấu ngươi?”

 

Hứa Hạ Doanh trợn mắt nhìn ta:

 

“Ngươi giấu ta chỉ có chuyện Phi Điểu Các thôi chắc?! Chính là tên phu lang tốt đẹp kia của ngươi đó!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta: “… Hả?! Ai cơ?!”

 

“Phu lang của ngươi, Hàn Lâm viện tu soạn, Sở Thanh Phong! Ninh Vương tưởng rằng kiềm chế được Thái tử là có thể tạm thời thở ra, ai ngờ lại để phu lang ngươi nhảy ra!”

 

Ta ngẩn người:

 

“Không, phu lang ta là người hiền lành thật thà mà…”

 

Hứa Hạ Doanh suýt phát điên:

 

“Thật thà cái gì! Hắn bây giờ là tâm phúc của Hoàng hậu nương nương, trong tay hắn đã thảo xong thánh chỉ, ngày mai Ninh Vương sẽ bị phế làm thứ dân rồi!”

 

Ta hoảng hốt:

 

“Ý ngươi là, cái tội danh trí mạng ngươi không tìm thấy, là phu lang ta tìm ra được?!”

 

“Không chỉ vậy! Chỉ cần là hắn nói, Hoàng hậu đều tin! Hắn đã điều tra ra chuyện năm đó Ninh Vương xúi giục Thái tử g.i.ế.c đại thần! Giống như đã chuẩn bị từ lâu…”

 

Ta: “… Là vị đại thần nào?”

 

“Chính là người phe cựu Thái tử! Tỷ như Bạch Thiếu sư!”

 

Ta: “…”

 

“Ngươi biết Bạch Thiếu sư chứ? Chính là vị mà thiên hạ ca tụng ‘văn cốt phong lưu’ ấy!”

 

Trong khoảnh khắc, trong lòng ta như sóng dữ cuộn trào, cả người ngồi phịch xuống ghế.

 

“Doanh nhi?”

 

Ta bật khóc:

 

“Ông ấy là phụ thân ta! Bạch Thiếu sư, chính là phụ thân ta!”

 

Hứa Hạ Doanh sững sờ, rồi giận dữ đến nhảy dựng:

 

“Cái đồ súc sinh ấy, hắn… hắn đúng là cầm thú! Thật là cầm thú!”

 

52

 

“Bảo hộ nàng, là bổn phận làm phu quân.”

 

“Từ nay về sau, đừng làm những việc nàng không muốn làm nữa.”

 

“Bất kể nàng muốn làm gì, vi phu đều sẽ giúp nàng.”

 

… Thì ra, chàng chính là chàng…

 

Thuở nhỏ, phụ thân từng nhậm chức quan ở Lê huyện.

 

Lê huyện nghèo khổ, phụ thân có một biện pháp, chính là mở trường học, lại đích thân chọn mười hai đồng tử có tư chất để dạy dỗ. 

 

Khi ấy ta còn nhỏ, chưa tới tuổi phải phân nam nữ ngồi riêng, thường hay theo phụ thân tới học đường.

 

Trong đó, có một thiếu niên, ngồi vững vàng nhất, ngay cả khi tan học cũng vẫn ngồi tại chỗ đọc sách.

 

Phụ thân khen hắn tâm tính trầm ổn.

 

Nhưng ta nằm bò bên cạnh lại nghe bụng hắn kêu rầm rầm…

 

Kỳ thật là đói bụng, không còn sức mà ồn ào náo loạn.

 

Khi đó ta còn nhỏ, không hiểu, liền hỏi hắn trong bụng nuôi cái gì.

 

Hắn xấu hổ dỗ ta:

 

“Trong bụng ta nuôi lão hổ, không cho ăn thì nó quậy.”