Thấu Tim Gan

Chương 15



Ta kinh ngạc vô cùng, liền ngày ngày mang bánh ngọt tới cho lão hổ trong bụng hắn ăn.

 

Mãi cho đến khi bị mẫu thân phát hiện, mẫu thân nói với phụ thân, phụ thân liền quyết định từ đó về sau, đồng tử trong học đường không được tự mang cơm hay nhận cơm từ bên ngoài nữa, toàn bộ đều do học đường lo liệu.

 

Là hắn… năm đó dưới song cửa nhỏ, ôm lấy ta khi còn bé, dạy ta đọc thơ.

 

Cũng là hắn… ngày thứ hai sau khi thành thân, đã ngâm cho ta nghe bài thơ ấy:

 

“Tiểu nam cung nhĩ phụ toa ti, dật khạp hương lao đảo tiếp ly. Nhật xuất lưỡng can ngư chính thực, nhất gia hoan tiếu tại Nam trì.”

 

Phụ thân ở nhiệm Lê huyện ba năm, khi hồi kinh, vạn dân tiễn đưa.

 

Ta khăng khăng đòi kéo hắn đi cùng, ai đến dỗ cũng không chịu.

 

Hắn nói:

 

“Phúc Miên muội muội, muội chờ ta đỗ đạt vào kinh.”

 

“Thanh Phong ca ca, huynh nhất định phải đỗ trạng nguyên, rồi tới tìm muội nhé!”

 

Thế nhưng ta lại quên mất, bị người ta đánh cho đến quên cả chuyện năm ấy.

 

… Hắn thật sự đã vào kinh rồi.

 

“Phúc Miên muội muội.”

 

“Ta chính là Thanh Phong ca ca của muội.”

 

53

 

Nghe ta kể xong, Hứa Hạ Doanh lẩm bẩm:

 

“Thì ra là học trò của Thiếu sư… Nói như vậy, ngay từ đầu, hắn đã giả vờ.”

 

Giả vờ “không thấy biết”, giả vờ “không tranh với đời”, giả vờ “không hiểu triều chính”.

 

“Hoàng hậu dần dần nắm quyền, càng coi trọng những kẻ sĩ tử không có gốc rễ. Hắn đúng là vừa khéo hợp ý. Những lời hắn nói, hẳn cũng chính là điều trong lòng hoàng hậu. Ninh Vương tự cao, luôn nghĩ, hoàng hậu dẫu mạnh mẽ thế nào, cũng phải dựa vào mấy nhi tử như bọn họ.”

 

“Nào ngờ chí hướng của hoàng hậu còn lớn hơn hắn tưởng, bà muốn, chế ngự chính nhi tử của mình. Ta gần đây mới nhìn ra, không ngờ Sở đại nhân vừa vào kinh đã hiểu rõ. Mượn sức, đòn gió, mục đích là để báo thù cho ân sư và ngươi.”

 

Hứa Hạ Doanh nghĩ một vòng lớn.

 

Bỗng vỗ tay cái bốp:

 

“Má ơi, hắn đâu có ngốc, hắn là bụng đen đấy chứ!”

 

Ta còn chưa kịp hoàn hồn.

 

Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng của Lâm bá:

 

“Phu nhân.”

 

“Hả?” 

 

Ta giật mình.

 

Lâm bá nói:

 

“Đại nhân đã về.”

 

Hứa Hạ Doanh lập tức bật dậy, cười khúc khích:

 

“Ôi chao ôi chao.”

 

Ta: “… Hả?”

 

Hứa Hạ Doanh chạy biến như cơn gió:

 

“Không quấy rầy phu thê các ngươi đoàn tụ nữa.”

 

Ta: “…”

 

54

 

Sở Thanh Phong trở về rồi.

 

Như thường lệ.

 

Một người, một con ngựa.

 

Hứa Hạ Doanh đã chuồn từ cửa sau, nên chàng không gặp.

 

Ta đứng đó, chẳng động đậy, chỉ nhìn chàng như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chàng buộc ngựa xong, vừa như mọi ngày vừa lải nhải:

 

“Nương tử, vi phu sắp thăng ngũ phẩm rồi.”

 

Ta nói:

 

“Ồ, tốt quá.”

 

“Chẳng bao lâu sẽ lĩnh bổng lộc, lần này còn có thưởng bạc. Không chỉ có thể mua cho nàng thêm hai nha hoàn bà tử, còn có thể đổi viện tử lớn hơn…”

 

“Thanh Phong ca ca.”

 

Chàng cứ tưởng ta đang trêu chọc, hoặc lại muốn kéo chàng vào phòng.

 

Liền thuận miệng đáp, vừa cười vừa nói:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Đừng nghịch, chờ vi phu cho ngựa uống xong đã…”

 

“Thanh Phong ca ca.”

 

Động tác cho ngựa uống của chàng khựng lại, ngạc nhiên quay đầu.

 

Ta mỉm cười:

 

“Thanh Phong ca ca, bao nhiêu năm rồi, lão hổ trong bụng huynh, vẫn còn đói không?”

 

Chàng nhìn ta, ánh mắt tối tăm khó đoán.

 

Một lát sau, chàng bỗng ném phắt bó cỏ trong tay ta, chạy tới kéo tay ta.

 

“Đi đi đi, vào phòng rồi nói!”

 

Góc nhìn của Sở Thanh Phong

 

1

 

Trong đêm yến ở Ninh Vương phủ, ta nhận ra con gái của ân sư.

 

Sau khi ân sư gặp nạn, ta đã khắp nơi tìm tung tích của nàng.

 

Không ngờ nàng lại trở thành thị thiếp hầu quạt bên cạnh Ninh Vương.

 

Ta cố ý dò hỏi người khác về nàng, suốt cả buổi yến ta cũng không rời mắt khỏi nàng.

 

Là ta cố tình.

 

Ta đỗ tam nguyên, là người đứng đầu khai quốc triều.

 

Vũ hoàng hậu giỏi thu nạp danh sĩ, Ninh Vương để làm vừa lòng bà ta, cũng giả vờ tôn trọng hiền sĩ.

 

Quả nhiên, cái vị Ninh Vương giả nhân giả nghĩa kia liền “ban” nàng cho ta.

 

2

 

Nàng giống như một khúc gỗ mà gả cho ta.

 

Kỳ thật có người khuyên ta, chỉ nên nạp làm thiếp thôi, dù sao cũng là người cũ của Ninh Vương.

 

Ta chỉ cười, không nói gì.

 

Họ tưởng rằng ta xuất thân hàn môn, chẳng hiểu gì, nhưng thực ra ta chỉ giả ngốc mà thôi.

 

Nếu không có ân sư, đã chẳng có ta ngày nay, càng không cần nhắc tới tiền đồ gì cả.

 

Ban đầu ta chỉ muốn chăm sóc nàng.

 

Chỉ là… ta lại không biết phải làm thế nào với nàng, vì nàng hoàn toàn không nhớ ta nữa.

 

Nghĩ cũng phải, khi chúng ta quen nhau, nàng mới ba bốn tuổi.

 

Là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, giữa mày điểm một nốt chu sa đỏ thắm.

 

Ân sư mở học đường tại quê hương, ta có may mắn được bái sư.

 

Ba năm theo học, nàng cũng ngồi bên cạnh ta suốt ba năm.

 

Không quấy rầy, thường dùng đôi tay nhỏ mũm mĩm chống má, nhìn ta đọc sách.

 

Tuổi thiếu niên trong ký ức ta, là hương ngọt của bánh nàng mang đến, là giọng nói non nớt, cùng đôi mắt sáng như sao trời của nàng.

 

Sau này ân sư cả nhà hồi kinh, vì coi trọng ta, nên gửi gắm ta cho danh sư ở Lê thành, thay đổi vận mệnh cả đời ta.