Lúc đi, nàng còn khóc, ôm chặt lấy ta không chịu buông.
“Thanh Phong ca ca, Thanh Phong ca ca, huynh phải vào kinh thành tìm ta đó…”
Khi ấy nàng đang thay răng, khóc há cả miệng, người bên cạnh đều cười nàng.
Trong tiếng cười ấy, nàng khóc đến khi ta hứa nhất định vào kinh thành tìm nàng, mới chịu buông tay.
3
Nàng đã không còn giống trong ký ức ta nữa.
Nhớ năm đó, nàng đã có thể đọc thuộc thi thư.
Vậy mà nay dường như đều quên hết, ta cố ý ngâm lại những câu thơ nàng từng thích, nàng cũng không nhớ ra.
Khi xưa, giữa một đám học trò, nàng là người nhỏ tuổi nhất, nhưng lại luôn bày ra bộ dáng đại ca.
Nếu có ai bị bắt nạt, nàng luôn là người đầu tiên đứng ra bênh vực.
Còn nay, ánh mắt nàng lại trống rỗng, bình lặng, như một vũng nước c.h.ế.t.
Đêm ngủ, nàng luôn nép ở mép giường, ta thử ôm nàng thật lâu, mà cũng chẳng thể khiến nàng ngủ yên trong n.g.ự.c ta.
Ta lén đi dò hỏi…
Ninh Vương, đổi tên thay họ cho nàng, giấu kín thân phận, nhưng lại để nàng làm một tiện thiếp không danh phận.
Để rèn nàng thành thích khách, hắn còn thường xuyên đánh đập nàng.
Phúc Miên muội muội trong ký ức ta, e rằng đã bị dày vò đến không còn nữa.
Khoảnh khắc ấy, cơn giận trong ta sục sôi không thể kiềm nén – hắn sao dám!
Đây rõ ràng là cô nương được ân sư và sư mẫu nâng niu trong lòng bàn tay kia mà!
4
Ân sư không chỉ một lần khen ta có nhẫn nại.
Người không nhẫn nại, cũng chẳng thể đọc được sách.
Ở kinh thành, giả làm một thư sinh ngốc nghếch, xoay chuyển giữa quyền quý, ta đều có nhẫn nại ấy.
Duy chỉ có nàng, khiến ta nóng ruột.
Nàng rất dễ thỏa mãn, chỉ một chuyện nhỏ nhoi cũng có thể làm nàng vui.
Nhưng niềm vui ấy lại ngắn ngủi, trong ánh mắt nàng nhìn ta luôn có vương vấn, lại cũng có quyết tuyệt.
Nàng còn rất thích dày vò người khác.
Cái sức ấy…
Sau mấy lần ta mới hiểu ra: nàng sợ sẽ chẳng còn ngày mai.
Sự hòa hợp luyến ái vốn là chuyện vui sướng nhất đời người.
Thế nhưng giữa phút tiêu hồn ấy, lại hiện ra một tia bi thương quyết liệt.
Mà ta, chỉ có thể đợi khi nàng ngủ say, lặng lẽ lau đi vết m.á.u sau tai nàng chưa kịp xóa.
Ta dần dần không thể nhẫn nhịn thêm.
Kỳ thực, năm ta đỗ giải nguyên đã từng vào kinh, có đến bái kiến ân sư.
Ân sư nói ta tương lai nhất định có thể vào tam giáp, còn dặn dò:
“Sau khi nhập triều, phải làm dòng trong sạch, an thân lập mệnh.”
Ta biết lời ấy có lý.
Nhưng ta đã chẳng thể đợi thêm.
Thái tử không thể chọn, Ninh Vương cũng không thể chọn.
Ta, đã chọn theo phe Vũ hoàng hậu.
Chỉ liếc qua là ta biết, vị hoàng hậu kia tuyệt sẽ chẳng cam tâm ở dưới người.
Ta muốn lấy thân mình làm lưỡi d.a.o, dù mai sau phải đứng trên nguy lâu!
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Không chỉ là vì báo thù cho ân sư.
Mà còn là – để cho Phúc Miên muội muội của ta một đời bình yên.
5
Ninh vương là c.h.ế.t thế nào ư?
Nếu phải nói, thì hắn c.h.ế.t trong tay nữ nhân.
Nực cười thay, cả đời hắn mọi quyền mưu đều liên quan đến nữ nhân, vậy mà hắn lại coi thường nữ nhân.
Muốn g.i.ế.c một hoàng tử, nhất là đứa con được Vũ hoàng hậu sủng ái nhất, tuyệt chẳng phải việc dễ.
Phúc Miên của ta đ.â.m hắn nhát d.a.o đầu tiên, khiến hắn rơi vào tầm mắt của thái tử.
Chính thê Hứa Hạ Doanh đ.â.m nhát d.a.o thứ hai, khiến hắn hoàn toàn đắc tội với Vũ hoàng hậu.
Mà ở trong đó, cũng có sự xét thời thế, thêm dầu vào lửa của ta.
Thực ra, nhát d.a.o quan trọng nhất, là do Vũ hoàng hậu tự tay đ.â.m.
Cái loài súc sinh không biết sống c.h.ế.t kia, hắn vĩnh viễn chẳng hiểu rằng, một nữ nhân đã có thể hùng tài vĩ lược, thì bà cũng có thể có quyền dục và dã tâm chẳng hề kém nam nhân.
Dù bà có là mẫu thân của hắn đi chăng nữa.
Vũ hoàng hậu từng cho phép hắn và ta đối chất trước mặt bà, để chứng minh trong sạch.
Hắn lại dễ dàng bị ta ép đến loạn trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng hắn thậm chí còn nói với Vũ Hoàng hậu:
“…… Dù đều là nhi thần làm thì đã sao?! Người chẳng lẽ g.i.ế.c nhi thần, đày nhi thần được sao?! Nói cho cùng, đại ca là do nhị ca g.i.ế.c! Nhị ca vốn không thể giữ lại. Nếu người còn trừng phạt nhi thần, sau này già rồi, muốn dựa vào ai?!”
Vốn ta còn có chút căng thẳng.
Nhưng nghe những lời ngu xuẩn đó, ta liền biết, hắn tới số rồi.
Vũ hoàng hậu có lẽ giận cực điểm, cuối cùng lại cười to.
“Đợi ngươi sống đến ngày bản cung già hãy nói tiếp!”
Bà hạ lệnh tước bỏ tôn hiệu của đứa con này, giáng làm thứ dân, đuổi ra khỏi kinh.
Mà nhát d.a.o cuối cùng, là do Phượng Lương Nguyệt của Phi Điểu Các đ.â.m xuống.
Phi Điểu Các từng cho ta rất nhiều tin tức, ta tự nhiên cũng phải đáp lễ.
Ngày phế vương ra khỏi kinh, ta đã giao tuyến đường của hắn ra ngoài.
Nghe nói khi ấy hắn còn đang mơ mộng, nói với tả hữu:
“Mẫu hậu sớm muộn cũng sẽ đón bản vương hồi kinh, bà ấy chỉ còn mình ta là có thể dùng.”
Sau đó, hắn gặp thích khách trên đường.
Là Phượng Lương Nguyệt tự tay g.i.ế.c hắn.
Nàng ta không biết võ công, nghe nói vị trí đ.â.m cũng chẳng vững, nhát d.a.o lại chậm.
Nghe nói khi ấy nàng ta hỏi hắn:
“Vương gia, còn muốn nạp ta làm thiếp không? A, đáng tiếc, ta lại g.i.ế.c ngài trước rồi.”
Hắn c.h.ế.t cũng chậm.
Bởi vậy Phượng Lương Nguyệt có thời gian chậm rãi nói hết những lời ta dặn.
“Trước khi ngài ra khỏi kinh, ta từng hỏi Sơt đại nhân, có thể g.i.ế.c ngài không? Hoàng hậu nương nương, liệu có còn nhớ đến ngài không?
“Đại nhân nói cứ việc g.i.ế.c, hoàng hậu sẽ không còn nghĩ đến hắn nữa.
“Nương nương vẫn còn ba vị công chúa.”
“Đại công chúa có quân công, có chính tích, lại đối với nương nương hiếu thuận trung thành nhất.
“Nương nương, từ lâu đã muốn lập hoàng thái nữ rồi.”
Nghe nói, phế vương vẫn không tin……
Hắn nói: “Sao có thể, một nữ nhân tầm thường……”
“Ai biết được? Nhưng ngài cũng chẳng nhìn thấy nữa. Ngài sẽ c.h.ế.t trong tay nữ nhân rồi.”
6
Cái c.h.ế.t của Ninh vương trong triều căn bản chẳng khơi dậy nổi chút gợn sóng nào.
Vũ hoàng hậu cũng chẳng bi thương bao nhiêu.
Quả nhiên, bà quay đầu liền gạt bỏ mọi phản đối mà phong đại công chúa làm hoàng thái tử.
Đồng thời điều ta từ Hàn Lâm viện sang Trung Thư tỉnh.
Đó là thái độ của bà.
Bởi vì Ninh vương có thể nói là bị ta bức c.h.ế.t, mà bà làm như thế, là cảnh cáo các đại thần, rằng đó là chính tay bà buông bỏ con trai mình.
Sát phạt quyết đoán đến vậy, nhất thời trong triều không còn ai dám nghịch lệnh Vũ Hoàng hậu nữa.
Ta thăng quan rồi. .
Không thể tiếp tục ngày ngày chỉ viết sách, làm thơ, sống qua loa nữa.
Nghị chính thật ra cũng khá mệt.
Nhưng Phúc Miên của ta thì ngày càng cởi mở.
Nàng đã có dáng vẻ của thiếu nữ năm xưa rồi.
Không còn ngày ngày nặng lòng, trong mắt cũng chẳng còn u ám c.h.ế.t lặng.
Hứa vương phi vẫn được giữ tước vị, ngày ngày đưa nàng đi chơi ở phố Hồi Tự.
Thỉnh thoảng còn dẫn cả Phượng Lương Nguyệt đi cùng.
Chỉ có điều, có một điểm ta không thích, nàng chẳng còn quan tâm đến ta như trước kia nữa.
Nàng cũng chẳng ngồi chờ ở cửa đợi ta về.
Thậm chí, cũng không chịu dốc sức nữa……
Đối với ta, luôn mang một loại lười nhác, như thể “giữ lại chút sức, ngày tháng còn dài.”
Có lúc ta thật sự thấy tủi.
Nhưng…… nhìn nàng vui vẻ như vậy, ta cũng chỉ có thể thở dài.
Cứ chơi đi, chơi đi.
Những điều tốt đẹp trên đời này, đều nên để Phúc Miên của ta trải qua.
Đợi đến khi nàng chơi chán rồi, sẽ phát hiện ra, vẫn là phu quân thú vị nhất.
— Hoàn văn —