Ơ… sao lại nhăn nhúm thế này…
Sở Thanh Phong trừng mắt nhìn ta.
Ta xấu hổ tìm cách vá vớt:
“Quân tử như lan, đóa hoa này, rất hợp với phu quân.”
Chàng lại nhìn ta thêm một lúc, rồi nhận lấy:
“Đa tạ nương tử.”
Ta ngồi xuống bên cạnh chàng, nhìn đóa quân tử lan nhăn nheo, cảm thấy vẫn nên tìm cách bổ sung thêm…
“Thật ra ta có chút chuyện nghĩ không thông, nên mới ra ngoài đi dạo…”
Nửa đêm đi dạo chẳng phải càng kỳ quái sao…
Ai ngờ chàng thuận thế gợi chuyện:
“Nương tử, nếu có tâm sự, có thể nói cho vi phu nghe không?”
Ta: “……”
Chàng rất kiên trì:
“Nói đi, ta muốn nghe.”
Thôi được, rảnh thì cũng là rảnh.
27
Thực ra ta đúng là suốt dọc đường vẫn nghĩ đến lời Phượng Lương Nguyệt.
Đương nhiên không thể nói thẳng với Sở Thanh Phong rằng: ta đi g.i.ế.c người, chưa hạ thủ, vì ta do dự.
Ta liền đổi cách nói.
“Ta có một người bằng hữu.”
Sở Thanh Phong nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
“… Cũng không thân thiết lắm, nàng ấy mở một tiệm chim, buôn bán rất tốt, bầy chim đều rất yêu thích nàng ấy.”
Sở Thanh Phong: “……”
Dù sao thì đại khái cũng là như vậy đi.
“Một ngày nọ, có kẻ quyền quý, muốn nạp nàng ấy làm thiếp, thực ra là nhắm vào đám chim đó, lại khinh nàng là nữ tử, muốn dùng chút phí tổn lấy thiếp để chiếm hữu cả đàn chim quý.
“Nàng ấy tự nhiên không chịu. Bầy chim cũng không chịu. Không ngờ chọc giận kẻ quyền quý, hắn bèn sai một…”
Ta nghĩ mãi mới tìm được từ thích hợp:
“Chó săn.”
Sở Thanh Phong hỏi: “Sai một cao thủ?”
Ta vội đáp: “À, đúng đúng, là cao thủ.”
Nghe thế ta cũng cảm thấy thuận tai hơn chút.
“Bèn phái cao thủ đến g.i.ế.c nàng ấy, để thâu tóm sản nghiệp. Nhưng bằng ta rất thông minh, nàng ấy thử cùng cao thủ đó thương lượng điều kiện.”
Phượng Lương Nguyệt quả thật định cùng ta bàn điều kiện, nhưng ta chưa lập tức đáp ứng.
Chủ yếu là vì ta không nắm chắc.
Một đám lãng nhân giang hồ, thật có thể ám sát thân vương sao?
Cuối cùng ta hỏi chàng:
“Chàng đã từng thấy, một đàn chim mổ c.h.ế.t một người chưa?”
Sở Thanh Phong: “……”
Ta nhìn chàng đầy chờ mong:
“Phu quân, chàng đọc nhiều sách, thử phân tích xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Thanh Phong hoàn hồn, thần sắc hơi phức tạp, đưa tay xoa đầu ta.
“Một đàn chim, đương nhiên có thể mổ c.h.ế.t một người.”
Ta hơi không tin:
“Đó là một đàn chim yếu ớt thôi. Còn người kia, tuy bản thân chẳng ra sao, nhưng nhờ quyền thế và phú quý, bên cạnh hắn lại có nhiều cao thủ vây quanh.”
Sở Thanh Phong lắc đầu:
“Nương tử, quan trọng không phải là người lợi hại hay chim lợi hại.”
Ta nghi hoặc nhìn chàng:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Hửm?”
“Quan trọng là tâm ý của chim. Chim không muốn làm chim trong lồng, có dũng khí tung cánh một lần, thế là đủ rồi.”
Ta ngẫm nghĩ:
“Thì ra là vậy……”
Sở Thanh Phong bỗng nói:
“Nương tử, nếu là bằng hữu của nàng, sao không mời về nhà làm khách? Để vi phu cũng giúp một tay.”
Ta: “…… À?”
Chàng đầy mong đợi hỏi:
“Dù gì là bằng hữu của nàng, vi phu cũng có thể giúp nàng ấy.”
Ta nói không cần, chúng ta cũng không quen thân lắm.
28
Mấy ngày nay Sở Thanh Phong khá bận.
Vũ Hoàng Hậu sắp đại thọ, Thánh Thượng chỉ đích danh muốn chàng làm thơ chúc thọ.
Lâm bá luôn miệng nói:
“Đại nhân thật lợi hại. Phu nhân, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta còn ở phía sau đấy.”
Ta cũng thấy Sở Thanh Phong rất lợi hại.
Chỉ trong một thời gian ngắn, ở kinh thành, chàng đã không chỉ dựa vào “sự coi trọng của Ninh Vương”.
Mà chính là bởi tài hoa xuất chúng, khó có thể che giấu quang mang.
Ta phần nào hiểu được tại sao lúc trước Ninh Vương lại nhường bước cho chàng.
Bởi vì chàng đã chẳng còn là kẻ vô danh nữa.
Chỉ là, ta không thể vui mừng đơn giản như Lâm bá.
Chuyện Phi Điểu Các vẫn đè nặng trong lòng ta.
Nếu thất bại, liên lụy đến chàng thì phải làm sao?
Ta hiểu rõ hơn ai hết, học tử hàn môn bước đến ngày nay, khổ cực đến nhường nào.
Chàng sáng chói đến vậy, xứng đáng với một tương lai tốt đẹp nhất.
29
Sở Thanh Phong bắt đầu đưa đồng liêu về nhà.
Một nhóm thanh niên khí phách bừng bừng, tụ tập cùng nhau thích bàn luận thời thế, tranh luận chính sự.
Nhìn trên dưới đều là Lâm bá bận rộn thu dọn, ta thấy có chút áy náy, cố gắng thử giúp được việc gì đó.
Nhưng lại chẳng giúp được bao nhiêu.
Ánh mắt chàng luôn dõi theo ta, khiến đồng liêu của chàng đều bật cười.
Hai ngày đó trong sân toàn là tiếng cười.