Nhưng ta, có xứng sao?
Chàng e rằng chưa trải đời, không biết cưới một thiếp thất của vương phủ sẽ thành nỗi nhục cả đời chàng.
Huống chi giờ đây ta chẳng biết đến khi nào mới thoát khỏi Ninh Vương, giúp Hứa Hạ Doanh thoát thân, đến lúc ấy liệu còn giữ được mạng không.
Không tham, ta không tham.
Ta hạ quyết tâm, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
24
Ninh Vương giao cho ta đi “dọn sạch Phi Điểu Các”.
Rõ ràng trước đó vừa mới hợp tác…
Có lẽ Phi Điểu Các làm việc không hợp ý hắn, hoặc đã trở thành kẻ đối đầu?
Sở Thanh Phong nói, mong ta không phải làm điều ta không muốn.
Nhưng ta chẳng có cách nào.
Ta phải có đủ vốn liếng, khiến Ninh Vương lại tin tưởng ta, rồi nhân cơ hội ra tay, xem làm thế nào tiếp ứng bằng hữu của ta.
25
Phi Điểu Các thực chất là một môn phái giang hồ chuyên buôn bán tin tức.
Chỉ là có nhiều thích khách gia nhập, nhận nhiệm vụ từ tay Phi Điểu Các.
Ẩn mình nơi kinh thành, bọn họ mở một tửu lâu.
Đêm xuống, tửu lâu nghiêm chỉnh phải đóng cửa rồi.
Ta đưa tay ngăn cánh cửa đang khép lại.
Tiểu nhị với nụ cười chất phác:
“Khách quan, đầu bếp đã về, xin mời ngày mai ghé lại được chăng?”
Ta chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh mắt vừa giao nhau, tiểu nhị lập tức thất kinh, lùi về mấy bước.
Ta khẽ khép cửa lại.
“Trong nhà có việc gấp, không đợi đến mai được.”
Tửu lâu thoạt nhìn trống trải bỗng dấy lên sóng ngầm.
Từ tầng hai b.ắ.n xuống một mũi độc tiễn, ta rút loan đ.a.o trong tay áo, xoay một vòng chặn lại.
Trong bóng tối có tiếng kinh hô:
“Bạch Hồng Đao! Là Lăng Sương!”
Ta không lên tiếng, tháo đôi khuyên tai b.ắ.n gãy ngọn nến yếu ớt, ánh sáng cuối cùng trong tửu lâu vụt tắt.
Trong bóng tối có người liên tiếp xông tới c.h.é.m g.i.ế.c ta.
Không ai cất lời.
Chỉ có tiếng binh khí va chạm và tiếng thở dốc.
Thỉnh thoảng có kẻ sát thủ hạng xoàng thét lên, lập tức bị lần theo tiếng động mà định vị.
Trận đánh cược mạng này nhìn như dài, nhưng thực ra rất ngắn.
Chỉ bằng thời gian một nén nhang, ánh sáng trong tửu lâu lại bừng lên.
Tửu lâu vốn trống rỗng bỗng xuất hiện vô số bóng người.
Ngã xuống nhiều hơn đứng vững.
Những kẻ còn lại đồng loạt chạy về phía ngọn nến, tụ lại quanh quầng sáng yếu ớt.
Người cầm nến, chính là thiếu các chủ Phi Điểu Các, Phượng Lương Nguyệt.
“…… Lăng Sương! Ngươi đã ra khỏi vương phủ, sao còn phải làm chó săn cho Ninh Vương! Chẳng lẽ không thể để lại cho chúng ta một con đường sống hay sao!”
Vấn đề này ta không thể trả lời.
Chỉ có thể nhìn Phượng Lương Nguyệt:
“Ta muốn thủ cấp của ngươi, chỉ cần của ngươi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng là trụ cột của Phi Điểu Các, chỉ cần nàng c.h.ế.t, đám người Phi Điểu Các chẳng qua cũng chỉ là một lũ lãng khách giang hồ, quần long vô thủ.
Như vậy ta cũng có thể giao phó với Ninh Vương.
Nhưng rõ ràng, bọn họ không đồng ý.
Ngược lại còn bị câu nói này của ta chọc giận, liền hộ vệ quanh thân Phượng Lương Nguyệt.
“Thiếu các chủ, chúng ta liều mạng với ả!”
“Chúng ta sống vốn đã cô độc, c.h.ế.t cũng chẳng bị ràng buộc, có gì phải sợ!”
…… Thật ra ta có hơi chút hâm mộ bọn họ.
Một trận ác chiến đang chực chờ bùng phát, mà ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng Phượng Lương Nguyệt ngăn lại bọn họ.
Ánh mắt nàng từ những kẻ nằm la liệt đầy đất, lại nhìn sang đ.a.o của ta, rồi chuyển đến khuôn mặt ta.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Lăng Sương g.i.ế.c người, đ.a.o chưa từng tẩm độc.”
Ta nhíu mày: “Ta không cần.”
Môi đỏ thắm của Phượng Lương Nguyệt khẽ mím:
“Ngạo mạn như vậy, đó là hiệp khách, không phải thích khách. Ngươi làm thế chẳng qua là muốn cho bản thân chừa một đường lui khi hạ thủ thôi.”
Khoảnh khắc ấy ta sững người.
Bởi vì nàng nói đúng.
Thích khách chưa bao giờ khoa trương kỹ xảo, chỉ lấy mạng người.
Mà ta, luôn theo bản năng giữ lại một chút đường lui cho bản thân.
Đôi khi ta thậm chí nghĩ, những người xa lạ kia, nếu có một phần vạn khả năng… liệu có cần c.h.ế.t không?
Đây là bí mật sâu kín nhất, ta vẫn luôn chôn chặt trong lòng.
Giây phút ấy ta thầm nghĩ: không hổ là Phượng Lương Nguyệt.
Nàng rõ ràng không biết võ công, vậy mà lại khiến toàn bộ Phi Điểu Các quy phục.
Nghĩ đến việc phải g.i.ế.c nàng, ta lại hơi đau nhói.
Nhưng ta vẫn siết chặt chuôi đ.a.o.
“Xin lỗi rồi. g.i.ế.c hay không, chẳng phải ta có thể quyết định.”
“Ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện!”
Phượng Lương Nguyệt vội vàng nói.
Ta: “?”
“Lăng Sương! Ngươi là người, không phải là đ.a.o của ai cả! Không bằng nghe ta nói, xem thử ta có thể cho ngươi một lựa chọn khác hay không!”
Nói xong câu ấy, nàng hơi khẩn trương nhìn ta, đợi câu trả lời.
Ta lặng lẽ nhìn nàng.
Tri kỷ của ta cũng từng nói, ta có thể có lựa chọn khác.
Ta luôn không nghĩ ra đó là gì.
Giờ phút này, ta thu đ.a.o lại.
“… Ta nguyện ý nghe.”
26
Nửa đêm, ta quay về cái tiểu viện hai gian kia.
Sở Thanh Phong đang ngồi trong sân, ngẩng đầu ngắm trăng.
Nhìn nghiêng thôi cũng thấy chàng không vui.
Ta ngẩn ra: sao lại tỉnh nhanh thế?
May mà ta đã chuẩn bị, liền rút từ sau lưng ra một đóa quân tử lan:
“Thấy hoa nở đẹp, ta hái ít mang về tặng chàng.”