Thấy Bồ Đề Trong Tuyết

Ta chết vào ngày mà phu quân chưa thành hôn của ta đón nhận đại hỷ.

 

Tại ngôi miếu hoang vắng ngoài thành, ta chảy m.á.u từ bảy lỗ trên cơ thể, cúi mình trên tấm đệm cũ, rơi lệ trước bức tượng Quan Âm đã phủ đầy bụi.

 

Là tín nữ, suốt đời này, ta không hề gây lỗi với trời đất, vậy mà sao lại phải chịu cảnh bị phản bội, bị xa lánh?

 

Quan Âm không đáp lời, chỉ thương cảm nhìn ta.

 

Tiếng vó ngựa vội vã vọng lại từ ngoài cửa, kẻ nào mang theo hơi lạnh tỏa ra từ thân thể, bước về phía ta?

 

Mắt ta đã không còn nhìn thấy rõ, vô ích ngoảnh nhìn về hướng hắn, cất giọng thều thào van nài:

 

"Cho dù ngươi là ai, xin hãy thay ta thu dọn t.h.i t.h.ể. Đời sau, ta ắt sẽ đền đáp ngươi."

 

Hắn run rẩy ôm ta vào lòng, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống giữa trán ta.

 

Đêm tuyết đầu mùa, trời lạnh buốt.

 

Tiểu cô nương duy nhất được Trung Dũng Hầu yêu thương như bảo vật, c.h.ế.t nơi hoang vu, mới mười sáu tuổi.