Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 43: Đau Lòng - 1



- Hahaha! Ai tin nổi chứ? Xem cái cách cô ta lên tiếng bênh vực anh thì ai tin là hai người mới gặp nhau đêm nay chứ? 

- Thực ra…

- Ồ, tôi hiểu rồi. Anh nói anh không muốn đi du học là vì muốn ở bên tôi nhưng thật ra là vì cô ta, đúng không? Đồ khốn. Kiếm được cái cành cao như vậy sao còn bám lấy tôi, lấy lòng tôi? Anh định đẽo hết tiền của tôi rồi mới đi sao?

Tôi nhất thời không thể nói gì trước lời buộc tội của Triệu Hương Linh khi mà tôi nhìn thấy toàn thân cô ấy đang run rẩy, hốc mắt đỏ hoe và chỉ vài giây sau, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt. 

Tôi muốn ôm lấy cô ấy nhưng tôi đang ướt và bẩn như vậy, hơn nữa, chân tôi như bị đổ bê tông, không tài nào nhấc lên được. Tôi buồn vì cô ấy buồn và cũng buồn vì những lời sỉ nhục mà người tôi yêu dành cho tôi. 

Từ khi tôi ngửa tay nhận tiền từ cô ấy, tôi không thể nói rằng tình yêu tôi dành cho cô ấy là thứ tình yêu không vụ lợi nữa rồi. Thật cay đắng.

- Anh nói mối quan hệ giữa anh và cô ta không thân thiết à? – Triệu Hương Linh đột ngột hỏi.

- Đúng vậy. – Tôi lập tức gật đầu.

Cô ấy bước đến, cho tay vào túi quần tôi và lấy điện thoại ra, bảo tôi mở khóa. Tôi ngoan ngoãn làm theo nhưng khi mở khóa thành công, tôi mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc như thế nào. 

Dẫu cho khung chat giữa tôi và Triệu Minh Ngọc trống không thì cô ấy vẫn có thể buộc tội tôi rằng tôi đã xóa lịch sửa trò chuyện.

- Anh Tử Phong, anh đã về đến nhà chưa? – Triệu Hương Linh đọc to tin nhắn.

- Anh ổn chứ? Chị Hương Linh có làm gì anh không? Hahaha. Cô ta nghĩ tôi sẽ làm gì anh vậy? – Cô ấy quay màn hình về phía tôi và hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Và tôi gần như cắn bật m.á.u môi khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng. Triệu Minh Ngọc nhắn: (Anh Tử Phong, rời khỏi chị ấy đi, em có thể lo cho anh và mẹ anh.)

Triệu Hương Linh vươn tay ra, cầm lấy tay tôi và đặt điện thoại vào. Đây là lần đầu tiên, cô ấy chủ động cầm tay tôi, nhẹ nhàng như vậy. Thế nhưng, không phải để kết nối mà là để vứt bỏ.

- Diệp Tử Phong, sao anh có thể mập mờ với Triệu Minh Ngọc khi anh nói anh yêu tôi? Đồ lừa đảo. Đi đi, đi đến nhà cô ta đi.

Dứt lời, Triệu Hương Linh nhanh chóng chạy lên cầu thang, tiếp đó, là tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên.

Tôi lê chân trở về phòng. Vết thương ở chân có lẽ lại nứt rộng hơn rồi. Tôi đau cả tâm hồn và thể xác. 

Sau khi tắm, thay đồ và băng bó lại vết thương, tôi mang hộp quà đã chuẩn bị sẵn đến phòng Triệu Hương Linh. Sau hai tiếng gõ, tôi đưa tay đẩy cửa nhưng cửa đã khóa từ bên trong.

- Cô chủ. – Tôi gọi.

Bên trong không có âm thanh gì ngoài tiếng khóc nho nhỏ. Cô ấy giận nhưng không như trước nữa, không đập phá đồ đạc và điên cuồng gào thét nữa. Hẳn cô ấy cảm thấy rất tệ khi tôi có vẻ thân thiết với Triệu Minh Ngọc. 

Tuy Triệu Minh Ngọc vô tội trong mối quan hệ sai trái, phức tạp của người lớn nhưng không thể phủ nhận rằng những thứ đáng lẽ ra là của Triệu Hương Linh đã thuộc về cô ấy.

Tôi muốn nói với Triệu Hương Linh rằng tôi mãi mãi thuộc về cô ấy, sẽ không bao giờ là của Triệu Minh Ngọc. Tôi sẽ không đi đâu cả, nhà tôi là cô ấy. Cô ấy ở đâu, tôi sẽ ở đó.

- Hương Linh. - Tôi gọi tên cô ấy nhưng cánh cửa vẫn không được mở ra.

Quá mệt mỏi, tôi tựa lưng vào vách tường và từ từ trượt xuống. Tại sao kể từ khi cô ấy bắt đầu đối xử với tôi tốt lên thì khoảng cách giữa chúng tôi lại ngày càng kéo giãn như vậy.