Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 44: Đau Lòng - 2



Đến nửa đêm, khi mưa đã tạnh, tôi quay về phòng. Theo thói quen, tôi nhấn mở điện thoại và nhìn thấy tin nhắn từ Hoàng Quân Việt, thông báo địa điểm bốc dỡ hàng vào sáng mai. Ngày mai là cuối tuần rồi.

Sau khi chần chừ một lúc, tôi soạn một tin nhắn gởi cho Triệu Minh Ngọc, nói với cô ấy rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ Triệu Hương Linh và thông báo rằng tôi sẽ hủy kết bạn với cô ấy. 

Ân tình lúc sáng, tôi đã trả lại vào buổi tối, tôi không nợ nần gì cô ấy nữa. Xe cô ấy tróc sơn và tôi cũng đã bị tróc da, vậy là đều rồi.

Một đêm mất ngủ, tôi rời giường khi trời còn chưa sáng tỏ, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Triệu Hương Linh rồi lái xe ra cảng. 

Sau cơn mưa đêm, không khí lạnh tràn ngập thành phố, lớp sương mù vẫn còn bao phủ, hạn chế tầm nhìn. 

Sẽ rất lãng mạn và ấm áp nếu đi cùng người mình yêu trong khung cảnh này. Thế nhưng, sẽ rất lạnh và cô đơn khi đi một mình.

- Khiếp, lạnh teo. Nhưng cũng nhờ vậy mà có việc cho chúng mình đấy. Có vài ông công nhân lười khi thấy cái thời tiết này nên tìm người thay thế chỗ của họ. Dù sao thì họ vẫn có kinh tế ổn hơn chúng ta. – Hoàng Quân Việt co ro trong chiếc áo ấm, vừa xoa tay vừa nói.

- Ừ. Cố lên, lát mặt trời lên là ấm ngay thôi mà. – Tôi động viên.

- Ờ. Ơ mà, mặt cậu sao thế, ngã à? – Hoàng Quân Việt chỉ vào vết thương trên khóe miệng tôi và hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Hôm qua xảy ra chút chuyện ở quán bar. – Tôi đáp.

- Gì vậy chứ? Sao lại gặp chuyện đúng lúc tôi nghỉ phép vậy?

Tôi mỉm cười rồi nhanh chóng đi thay đồ lao động. Hôm qua, nghe quản lý nói mẹ Hoàng Quân Việt bị ngã ngay lúc anh ta chuẩn bị đi làm, nên anh ta xin nghỉ để đưa bà đi bệnh viện kiểm tra. Thật may là bà không bị thương nghiêm trọng, chỉ chấn thương phần mềm.

Những kiện hàng hôm nay nặng như bình thường nhưng lại gây khó khăn cho tôi khi mà chân tôi đang bị thương, còn bả vai và cánh tay thì bị bầm dập do trận ẩu đả đêm qua. 

Hoàng Quân Việt nhận ra điều này nên chủ động nhấc những kiện lớn và nhường tôi những kiện hàng nhỏ hơn. 

Nếu có một ngày tôi thành công với kết quả nghiên cứu của mình và mở được công ty thì người đầu tiên tôi muốn đưa về làm cộng sự chính là Hoàng Quân Việt. Anh ta học ngành công nghệ thông tin, nếu không phải vì phải vừa học vừa làm thì có lẽ cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Tôi đam mê công nghệ từ nhỏ nhưng lại chọn ngành học theo ngành của Triệu Hương Linh để thuận tiện đưa đón và bảo vệ cô ấy. Thật may vì tôi đã tình cờ quen biết một giảng viên dạy chuyên ngành này trên mạng xã hội và ông ấy đã tận tình hướng dẫn tôi vào mỗi buổi tối với mức học phí khá rẻ khi biết hoàn cảnh và đam mê của tôi.

- Khỏi cần mặt trời lên, mới khiêng mấy kiện mà vã mồ hôi rồi. – Hoàng Quân Việt ném chai nước cho tôi, vừa cười vừa thở.

Tôi nhận lấy, ngửa cổ uống một ngụm. Tôi đoán bây giờ Triệu Hương Linh vẫn chưa thức dậy, dù gì thì cô ấy cũng rất thích ngủ nướng vào những ngày nghỉ.