Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 50: Xóa Hết Nghi Ngờ - 2



Diệp Tử Phong ngoan ngoãn làm theo lời tôi. Tôi nhìn theo bóng dáng anh và phát hiện ra mỗi bước anh đi để lại những vệt m.á.u loang trên sàn nhà. Sàn nhà lát gạch trắng, nên màu đỏ m.á.u nổi bần bật, không muốn thấy cũng phải thấy. Và cũng chỉ lúc này, tôi mới nhận ra tướng đi khập khiễng của anh.

- Tử Phong, chân anh bị làm sao vậy? – Tôi vội bật dậy, chạy theo anh đến chân cầu thang.

Diệp Tử Phong ngoảnh đầu nhìn lại. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ lúng túng khi phát hiện ra nền nhà dính máu.

Tôi tiến lại, đẩy anh ngồi xuống trên bậc thang rồi nhấc chân anh lên, tháo vớ ra. Khi miếng băng gạc thấm đẫm m.á.u đập vào mắt, tôi bỗng thấy tim mình đau nhói, như thể người bị thương là mình. 

- Sao lại bị thương? Anh đi bốc hàng rồi bị thương sao? – Tôi run run hỏi.

- Không, bị từ trưa hôm qua, anh đ.â.m vào ô tô, ngã xuống, cũng không biết là trúng cái gì. – Anh vươn tay, ngăn tôi mở lớp băng gạc ra và mỉm cười.

- Tắm đi, rồi em làm thuốc cho anh. 

Nhìn bóng dáng Diệp Tử Phong tập tễnh lên lầu, nước mắt tôi không kiềm được, liên tục tuôn rơi. Anh nói bị thương từ trưa hôm qua, vậy mà anh còn đến quán bar làm, rồi dầm mưa về nhà, sáng nay lại đi ra cảng. Anh không biết đau sao? 

Càng nhớ lại những gì xảy ra đêm qua, tôi càng giận chính mình. 

Sau khi lau sạch m.á.u trên sàn, tôi vội lấy hộp sơ cứu rồi lên lầu, thay một chiếc váy đơn giản rồi sang phòng anh ngồi chờ. Tiếng nước chảy đều đều từ nhà tắm vọng đến, qua lớp kính mờ, tôi có thể thấy được bóng dáng cao lớn của người đàn ông. 

Tôi không muốn anh cực khổ như vậy. Tôi không cần váy đẹp, giày đẹp, càng không cần một chiếc điện thoại mới khi mà những thứ đó được đánh đổi bằng mồ hôi và m.á.u của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không lau sau, cánh cửa phòng tắm mở ra. Tôi vô thức nuốt nước bọt khi thấy Diệp Tử Phong xuất hiện. Anh để trần, chỉ có một chiếc khăn trắng quấn quanh eo. Có vẻ như anh không ngờ tôi sẽ ngồi đây chờ, mặt anh thoáng sửng sốt.

- Để anh mang quần áo đã. 

- Thôi, lại đây đi, làm thuốc vết thương trước đã. – Tôi đưa tay vẫy anh lại.

Sau vài giây lưỡng lự, Diệp Tử Phong cũng tiến tới, ngồi cạnh tôi. Mãi tận bây giờ, tôi mới có thể nhìn ngắm cơ thể anh thật kỹ, không ngại ngùng lảng tránh. Các cơ đều rất săn chắc, không chút mỡ thừa. 

Ngoại trừ gương mặt và hai bàn tay đã hơi đen vì nắng, cơ thể anh rất trắng, làm nổi bật những vết thâm tím mà tôi đoán là do cuộc ẩu đả vì mỹ nhân đêm qua.

Tôi kéo chiếc ghế nhỏ ra, ngồi xuống, nâng chân anh lên đặt lên đùi mình.

- Hay là… để anh mặc quần vào đã. – Diệp Tử Phong rụt chân lại.

Tôi nhanh tay bắt lấy, trừng mắt nhìn anh. Ừ thì, cái tư thế này của anh hơi hớ hênh nhưng mà vậy thì đã sao? Giữa tôi và anh, khoảng cách tiếp xúc cơ thể gần như là âm rồi. 

- Bày đặt ngại à? Sao lúc anh cởi đồ trèo lên giường em lại nhanh như vậy? Em thậm chí chưa từng thấy vẻ mặt này của anh? Ồ, hay là anh hối hận rồi, anh để dành cho…

Bàn tay to và ấm áp của người đàn ông nhanh chóng áp lên môi tôi, ngăn lời tôi nói, như thể anh biết tôi sắp nói gì.

- Vết thương này là anh đ.â.m vào xe ô tô của Triệu Minh Ngọc. Tài xế của cô ấy rất hung dữ, bắt anh đền nhưng cô ấy đã tha cho anh, còn đưa anh đi băng bó và mua thuốc nữa. Anh quen cô ấy buổi sáng thì buổi tối lại thấy cô ấy bị người đó bắt nạt, cho nên…