- Hương Linh, cho dù bây giờ em nói rằng đó là lời nói đùa thì cũng đã muộn rồi. Anh đã xem như là thật.
Diệp Tử Phong vừa dứt lời thì toàn thân tôi đã bị anh nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Anh sải những bước dài, ôm tôi vào trong rồi đột ngột ép tôi vào vách tường, điên cuồng hôn xuống.
Nụ hôn nóng nỏng với lực khá mạnh và kéo dài như bất tận khiến tôi quay cuồng, đầu óc lập tức trống rỗng. Hơi thở tôi tràn ngập mùi hương nam tính xen lẫn mùi mồ hôi sau một buổi lao động vất vả của anh.
Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông siết chặt quanh eo tôi, như muốn khảm tôi vào cơ thể anh. Khoảnh khắc hai đôi môi tách ra, tôi há miệng thở dốc, tranh thủ bù đắp lượng không khí bị anh cướp đoạt.
- Em có chê anh bẩn không? – Diệp Tử Phong đột ngột lên tiếng hỏi, ánh mắt anh nhìn tôi đầy mê ly.
- Không có. – Tôi không kịp định nghĩa câu hỏi của anh có ý gì, thâm tâm sợ gã đàn ông này nổi bệnh tự ái, tự ti nên lắc đầu như trống tỏi.
Diệp Tử Phong mỉm cười rồi cúi xuống, hôn cắn cổ tôi. Rồi anh đột ngột xoay người, những bước chân gấp gáp dồn ép tôi đến sô pha.
Giây phút cùng anh ngã xuống, tôi mới nhận ra mùi m.á.u tanh trong miệng. Nhớ đến vết thương trên khóe môi anh, tôi vội vàng đẩy anh ra.
Đúng như tôi đoán, vết thương của anh lại nứt ra vì nụ hôn nóng bỏng vừa rồi. Vệt m.á.u lem trên môi anh khiến tôi liên tưởng đến những anh chàng ma cà rồng đẹp trai mà tôi vẫn thường thấy trong các bộ truyện tranh.
- Sao vậy? – Giọng Diệp Tử Phong khàn khàn.
- Anh chảy m.á.u rồi, đừng hôn nữa. – Tôi đưa tay chạm vào môi anh.
- Anh không đau đâu. Anh chỉ sợ lát nữa em đau thôi. – Anh cầm lấy tay tôi, hôn nhẹ vào giữa lòng bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nụ hôn này dường như còn kích thích tôi hơn cả nụ hôn trên môi. Cảm giác ấm áp và cảm thấy được người đàn ông này yêu chiều khiến trái tim tôi dâng lên niềm hạnh phúc, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.
- Hương Linh, sao em khóc? Anh đè trúng em sao? – Diệp Tử Phong hốt hoảng bật dậy, rời khỏi sô pha.
- Em đói. – Tôi lắc đầu.
Khi ánh mắt nghi hoặc của anh đang nhìn tôi chằm chằm thì bụng tôi kêu lên một tiếng rõ to. Tôi đoán Diệp Tử Phong lại đang nghĩ lung tung, có thể anh cho rằng tôi không muốn anh, muốn từ chối anh nên khóc.
Cũng phải, với thân phận hiện tại, anh tự ti là điều dễ hiểu.
Anh thở phào nhẹ nhõm, vươn tay kéo tôi ngồi dậy rồi lau đi nước mắt trên mặt tôi.
- Đợi anh tắm rồi đi chợ, nấu bữa trưa cho em. Sao em đói sớm thế?
- Sáng nay mải đi tìm anh nên không ăn sáng. Em có mua thịt với rau rồi. – Tôi nghe thấy sự nũng nịu đáng yêu trong chính giọng nói của mình.
- Muốn tìm thì cũng phải ăn sáng chứ?
- Ai bảo gọi anh không nghe máy? Đúng vậy, em gọi nhưng chẳng có tín hiệu, mãi khi vô cảng mới gọi được. Em cứ sợ anh bị gì. – Tôi trút bỏ nỗi ấm ức của mình.
Ánh mắt Diệp Tử Phong nhìn tôi không rời, ánh nhìn sâu sắc, đầy xúc động. Không biết bản thân có hoa mắt không nhưng dường như tôi thấy lệ đang dâng lên trong mắt anh.
- Chắc lúc anh đưa hàng vào tầng hầm thì tín hiệu bị gián đoạn. – Anh nói.
- Mau đi tắm đi. – Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi thúc giục anh.