Tỷ tỷ không muốn gả cho kẻ bệnh tật.
Vì vậy, nàng chuốc ta say, rồi ép ta thay nàng bước lên kiệu hoa.
Đêm tân hôn, tân lang sắc mặt tái nhợt, vóc dáng gầy yếu, vừa khẽ vén khăn hồng đã nhận ra ta là kẻ thế thân.
Thế nhưng hắn chỉ khẽ cười, chẳng hề so đo, chỉ dịu dàng nói:
"Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, đợi khi ấy, nàng có thể tự do rời đi."
Ta thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình may mắn gặp được người tử tế.
Nào ngờ, một năm trôi qua, hai năm trôi qua, rồi ba năm cũng qua đi...
Hắn vẫn bình an vô sự, thậm chí còn khiến bụng ta ngày một lớn lên.
Ta hoảng loạn, vội vàng thu dọn hành lý, định lặng lẽ bỏ trốn.
Chẳng ngờ vừa xoay người đã bị hắn bắt gặp.
Hắn chậm rãi tiến đến, ngữ khí bình thản mà sâu xa:
"Bội tình bạc nghĩa, lại còn toan bỏ chạy — phu nhân nghĩ xem, thói quen như vậy... có tốt không?"