Tướng phủ tiểu hầu gia sắp bệnh chết rồi.
Phụ thân ta, Tống đại nhân, ngày trước từng đắc tội người khác, bị phái ra biên ải lạnh lẽo làm văn chức. Không may, lại đúng lúc dị tộc Hồ nhân nơi biên ải gặp mùa đông đói kém, không có lương thực, liền vào thành cướp bóc, ông suýt chút nữa thì mất mạng.
Dương Yến Sơ lúc đấy mới mười mấy tuổi, một thân đầy bụi đất, cưỡi ngựa xông tới cứu mạng phụ thân ta.
Đối diện với sự cảm kích rơi nước mắt của phụ thân, chàng chỉ cắn cọng cỏ dại, không kiên nhẫn nói: “Nếu ông thật sự biết ơn ta, mai mốt gả con gái của ông cho ta là được.”
Câu nói đó vốn chỉ là đùa cợt, nhưng sau khi hồi kinh, biết được thân phận con út nhà họ Dương của chàng, mọi chuyện lại thay đổi.
Nhưng nửa tháng trước, khi Dương Yến Sơ được đưa về kinh trong tình trạng sống chết không rõ, cả nhà ta liền thay đổi.
Người đó từng cứu mạng phụ thân ta, nên phụ thân muốn chọn một trong hai đứa con gái để qua đó xung hỷ.
Tỷ tỷ khóc đến thảm thương, khiến người khác động lòng thương xót.
Ta nói: "Vậy thì để ta đi đi." Con gái cuối cùng cũng phải lấy chồng. Đối phương dù cao hay thấp, béo hay gầy, cũng chỉ là gả đi mà thôi.