Thay Tỷ Tỷ Xung Hỉ Vào Phủ Hầu gia

Chương 16



Còn bây giờ, ta nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, ngoan ngoãn ngẩng đầu để ta cạo râu, không nhịn được hôn nhẹ lên môi hắn.

Người luôn kiêu ngạo phóng khoáng như Dương Yến Sơ lại đờ người ra, trừng mắt nhìn ta, đưa tay sờ môi, trông chẳng khác nào một thiếu nữ vừa bị trêu ghẹo, đỏ mặt từ má tới tận mang tai.

Mặt ta đỏ bừng, vội quay đi thu dọn d.a.o cạo và khăn.

"A!"

Ta bị hắn ôm chặt từ phía sau, hoảng hốt kêu lên.

Dương Yến Sơ như bị điên, áp sát tai ta dỗ dành: "Nương tử, hôn ta thêm một cái."

Ta nhẹ nhàng giãy dụa: "Chàng đừng..."

Nhưng lại bị chàng xoay người đè xuống giường, khoảng cách giữa hai người gần tới mức ta xấu hổ không biết làm gì, vừa định nhắm mắt để mặc chàng thì...

Người đàn ông trên người ta đột ngột nhảy xuống, bước nhanh ra phía cửa.

Trong lòng ta đau nhói, giận dữ đ.ấ.m mạnh xuống giường.

Tên Dương Yến Sơ đáng ghét này, sao lại chạy mất, làm ta... làm ta trông như thể người háo sắc vậy chứ!

Vừa xuống giường, dọn dẹp xong mọi thứ, ta quyết định hôm nay không để ý tới hắn nữa, thì lại thấy hắn phấn khích chạy trở lại.

Hắn ôm lấy eo ta, bế bổng lên, giữa ban ngày ban mặt mà đi thẳng tới giường.

Ta hoảng hốt gọi: "Tướng công?"

Hắn lại bước vội tới mép giường, đặt ta xuống, ánh mắt sáng rực: "Ta vừa hỏi Hàn ma ma, thân thể nàng đã dưỡng ổn rồi, có thể động phòng."

Mặt ta đỏ bừng như hoa đào mùa xuân, Dương Yến Sơ cúi xuống định hôn ta, thì bên ngoài vang lên giọng của Thúy Nhi: "Cô gia, trong cung lại triệu kiến người."

Mặt Dương Yến Sơ lập tức đen như than, còn ta thì không nhịn được cười thành tiếng, liền bị hắn tức giận bóp lấy môi:

"Nàng còn dám cười phu quân của nàng!"

Dương Yến Sơ lại vào cung.

Trước khi đi, hắn tiết lộ cho ta một chút, nói rằng chuyến này có thể liên quan đến chuyện của nhà họ Tống và nhà họ Hứa.

Ta thở dài, khi chỉnh lại y phục cho hắn, cuối cùng cũng mở lời: "Phụ thân đối với ta không phải là một từ phụ, nhưng cũng không phải kẻ xấu. Mẫu thân dù sao cũng là người nuôi ta khôn lớn. Nếu chàng có thể mở lời giúp thì tốt, còn nếu việc đó khiến chàng bị liên lụy, thì cứ để bệ hạ quyết định đi."

Dù sao cũng sống cùng một mái nhà bao nhiêu năm, gọi một tiếng phụ thân mẫu thân, giờ coi như ta đã làm hết sức mình.

Dương Yến Sơ cúi xuống hôn ta một cái, nhướn mày trêu: "Ta nói muốn cùng phòng với nương tử, nương tử sợ rồi sao?"

Ta biết lúc này hắn nhắc đến chuyện kia, đa phần là muốn khiến tôi vui vẻ, bớt lo lắng.

Vì vậy, trước khi hắn rời đi, ta đỏ mặt, khẽ nói thật:

"Ta không sợ, chỉ cần là chàng, ta chẳng sợ gì cả."

Sau đó, mặt của Dương Yến Sơ đen lại.

Miệng hắn lẩm bẩm chửi, mắng nhà họ Tống và nhà họ Hứa, trách họ làm mất thời gian.

Nhà họ Hứa bị kết tội và tịch thu tài sản, còn nhà họ Tống, là nhà mẹ đẻ của phu nhân Dương Yến Sơ, tội trạng cũng không lớn không nhỏ.

Nhờ công lớn trong việc dẹp loạn, trước khi Dương Yến Sơ kịp mở lời, bệ hạ đã nể mặt hắn, đổi án cho nhà họ Tống thành lưu đày.

Nơi lưu đày tình cờ lại gần khu vực đóng quân của Dương gia, cũng coi như đã nể mặt hắn.

Chỉ trong hơn một tháng, kẻ bị xử trảm thì đã xử trảm, người bị lưu đày thì đã bị lưu đày.

Dương Yến Sơ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lại là con một trong gia đình, trong nội thất chỉ có mỗi một tiểu thiếp kết hôn vì xung hỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Các phu nhân quý tộc trong kinh thành lại bắt đầu tính toán.

Nhà họ Dương ở kinh thành cũng không thể không qua lại, có người gửi thiệp mời, ta liền dẫn theo vài ma ma và Thúy Nhi đến tham dự.

Một số người mượn cớ để hỏi về Dương Yến Sơ. Đi vài lần, ta liền chẳng muốn đi nữa.

Bản thân ta còn chưa được ở cùng phòng với hắn được mấy ngày, vậy mà họ đã từng người từng người nghĩ cách nhét nữ nhi nhà mình vào hậu viện của Dương Yến Sơ. Thật khiến người ta tức giận!

Ta tức giận, buổi tối liền đuổi Dương Yến Sơ ra ngoài. Con sói đói vừa nếm được mùi vị ngọt ngào nhưu hắn làm sao mà chịu nổi. Lần này, đến lượt hắn cũng tức giận.

Sáng hôm sau, trong buổi chầu, hắn nói thẳng với bệ hạ: "Thần khi xưa bệnh nặng, cảm tạ ân tình xung hỷ của nương tử trong nhà, giờ đây thân thể đã khỏe mạnh, cũng nên bù đắp bằng một hôn lễ long trọng cho nàng, để nàng không chịu thiệt thòi."

Bệ hạ đồng ý, còn để hoàng hậu đích thân chuẩn bị đồ sính lễ.

Lần này, hôn lễ được tổ chức rất long trọng, mười dặm kiệu đỏ, lại thêm công lao hộ giá của Dương Yến Sơ, quả thật người đến đông như hội.

Chỉ trong chốc lát, những người thông minh trong kinh thành đều hiểu rằng, tiểu công gia nhà họ Dương thật sự xem nương tử nhà mình là bảo bối, yêu thương vô cùng.

Sau lễ cưới, quy tắc ở kinh thành rất nhiều, lại phải giao thiệp khắp nơi, hơn nữa Dương Yến Sơ mỗi ngày đều phải lên triều.

Tính cách hắn trước nay vốn không chịu được ngồi yên, lại bắt đầu nghịch ngợm. Hắn gửi thư về cho phụ thân mẫu thân mình, thẳng thắn nói:

"Kinh thành nhiều việc phức tạp, không thuận lợi cho A Phù mang thai, phụ thân mẫu thân cũng đã lớn tuổi, chi bằng về kinh dưỡng già, để con dẫn A Phù ngắm phong cảnh Mạc Bắc."

Nghe nói phụ thân hắn đọc thư xong, mắng một câu: "Thằng nhóc thối này."

Nhưng không ngờ sau đó, ông thật sự viết tấu trình lên bệ hạ, nói mình đã già, muốn về kinh thành dưỡng già, việc canh giữ biên cương thì giao cho con trai út.

Cuối cùng, bệ hạ đồng ý.

Dương Yến Sơ bắt đầu chuẩn bị xe ngựa và nhân lực, còn ta thì lo liệu hành lý, những thứ cần mang theo.

Đoàn xe ngựa đi đi dừng dừng hơn một tháng, cuối cùng cũng đến biên cương.

Lúc đó, ta mới thấy thế nào là trời đất bao la, sơn thuỷ hữu tình.

Gặp lại phụ thân mẫu thân, chúng ta ở cùng nhau vài ngày, sau đó họ trở về kinh thành.

Dương Yến Sơ đưa ta đi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, săn hươu nướng dê, thậm chí còn chuẩn bị cho ta một con ngựa nhỏ ngoan ngoãn để ta học cưỡi.

Ở đây, mọi người chỉ biết ta tên là A Phù, cưỡi ngựa rất giỏi, viết chữ rất đẹp, và đặc biệt nổi tiếng với rượu mạnh ta ủ. Ai may mắn được tặng rượu của ta có thể khoe khoang suốt ba ngày, chỉ cần đừng để phu quân ta biết, nếu không nhất định chàng sẽ tìm người, đòi "luận bàn" một trận.

Thúy Nhi khi mới đến đây còn khá ngoan ngoãn, nhưng lâu dần lại cãi nhau với người ta.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Ban đầu ta cũng lo lắng, nhưng sau đó phát hiện vị tướng kia cố tình chọc giận nàng, thấy nàng giận thì lại mua bánh ngọt, tặng sáo bằng xương.

Rõ ràng là thích nha đầu ngốc này, vậy mà nàng chỉ thấy người ta làm mình phiền lòng.

Ta kể chuyện đó cho Dương Yến Sơ nghe, chàng lại xoay người đè ta xuống:

"Nói chuyện họ làm gì? Nên tập trung nghiên cứu chuyện của chúng ta thì hơn."

Ta đỏ mặt nhìn chàng: "Chúng ta có chuyện gì đâu?"

Hắn cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt ta, thì thầm: "Đêm xuân còn dài, chúng ta không nên bỏ phí."

Lại một năm nữa hoa hải đường nở, ta cúi người bên cạnh Dương Yến Sơ, nhìn vào chiếc nôi gỗ nhỏ, nơi cục cưng mũm mĩm đang ngủ say.

"Tướng công, chàng nói xem, nên đặt tên con là gì?"

Dương Yến Sơ suy nghĩ rất lâu, cẩn thận nói: "Hải đường chưa mưa, lê hoa đã phủ tuyết, một nửa xuân tàn."

"Gọi con là Đường Nhi đi, dùng hoa hải đường mà nàng yêu thích nhất để đặt tên."

Trong đầu ta chợt nhớ đến mùa hải đường nở rộ, nghe tin phải gả cho Dương Yến Sơ.

Khóe môi ta không tự chủ được cong lên, nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, ta khẽ đáp: "Được."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com