Thay Tỷ Tỷ Xung Hỉ Vào Phủ Hầu gia

Chương 15



"Chỉ là hiện giờ ta đã là phụ nhân nhà họ Dương, nhà họ Dương từ trước đến nay chỉ có tướng tử trận, không có quân đầu hàng!"

"Muốn có công lao đánh phá nhà họ Dương, e rằng biểu huynh phải tự mình đến mà lấy."

Lửa cháy rực trời, tiếng hò hét, c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng không ngớt.

Ta ngồi nghiêm chỉnh trong sảnh chính, bên cạnh là Thúy Nhi cầm vũ khí, phía sau là Linh Nhi đang cầm sổ ghi công, cùng với bốn ma ma.

Bề ngoài chúng ta đều tỏ vẻ không sợ hãi, nhưng có ai mà không sợ c.h.ế.t chứ?

Thế nhưng, ta là đại nương tử quản lý gia đình, nếu ta bỏ chạy, e rằng ngoài đám binh tướng có tên trong sổ, những người hầu khác cũng chỉ là một đám rời rạc không chút sức mạnh.

Cổ họng ta khô khốc vì căng thẳng, ta đưa tay cầm chén trà, nhấp một ngụm trà lạnh.

Vương ma ma dạy lễ nghi thấy ta còn có tâm trí uống trà, liền mỉm cười khen ngợi: "Đại nương tử thật là khí phách! Núi Thái Sơn sụp trước mặt mà vẫn điềm tĩnh, ung dung. Thật đúng là ánh mắt của tiểu hầu gia không hề sai chút nào!"

Tay ta cầm chén trà, suýt chút nữa vì được khen mà không giữ được bình tĩnh.

Nhưng mà, ánh mắt của Dương Yến Sơ tốt ư?

Ta chỉ là thế thân trong hôn sự này, trước đây còn chưa từng gặp hắn, sao có thể nói là hắn có mắt nhìn giỏi?

Ta muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy lúc này không phải thời điểm thích hợp, nên đành nuốt nghi vấn vào lòng.

Bên ngoài, Hứa Chí Chiêu dẫn người tấn công mãi không thành, đang nghĩ cách khác, thì đột nhiên nghe tiếng hô lớn: "Tiểu hầu gia đã trở về!"

Tinh thần mọi người trong phủ lập tức dâng cao, tiếp theo là tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ngoài cửa.

Ta bật đứng dậy từ trên ghế, nghe thấy tiếng hét thảm của Hứa Chí Chiêu bên ngoài, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Cửa lớn lại bị gõ, giọng nói của Dương Yến Sơ vang lên: "Ta chưa trở về, đừng mở cửa! Trong cung còn cần người, trễ hơn chút nữa ta mới có thể về nhà."

Cuối cùng, giọng hắn trở nên nhẹ nhàng, gọi tên ta: "A Phù, chờ ta trở về."

Ta muốn hỏi hắn rằng những vết roi trên người hắn còn đau không, lúc nãy vào thành hắn có bị thương không, bây giờ vào cũng có nguy hiểm không…

Nhưng cuối cùng, ta chẳng nói ra được điều gì, chỉ bước nhanh hai bước, đến khi nghe thấy tiếng hắn lên ngựa bên ngoài, ta mới cao giọng đáp lại một chữ: "Được."

"Ta chờ chàng trở về."

Trong suốt ba ngày liền, Dương Yến Sơ vẫn không trở về. Người hầu được cử đi dò la tin tức trở lại, nói rằng đã có rất nhiều người chết.

Trước cổng hoàng cung, m.á.u me vương vãi khắp nơi. Những người dọn dẹp cứ từng xô từng xô nước đổ xuống, biến mặt đất thành một vũng nước đầy máu.

Tay ta run rẩy vì sợ hãi, mãi sau mới có thể cầm bút viết lên giấy một câu: "Không bệnh không tai, năm năm bình an."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bút vừa rời khỏi giấy, cánh cửa liền bị đẩy mạnh mở ra.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Dương Yến Sơ trong bộ áo giáp, vài ngày không chăm sóc bản thân, hoàn toàn trở thành một người đàn ông lôi thôi lếch thếch.

Nước mắt ta đã bắt đầu rưng rưng, nhưng vừa nhìn thấy hắn, ta lại không nhịn được mà bật cười.

Dương Yến Sơ cũng nhẹ nhàng cười theo, nhướn mày bắt chước giọng điệu của một công tử phong lưu, trêu ta: "Đây là tiểu thư nhà ai vậy? Xinh đẹp thế này, mau cho ta biết tên, để ta bảo mẫu thân tới hỏi cưới."

Nhưng mà... câu nói này sao lại quen thuộc đến vậy?

Ta chợt đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Dương Yến Sơ: "Lễ cập kê năm ấy, là chàng đã giải vây cho ta ở hoa viên sao?"

Dương Yến Sơ hơi lúng túng, ho khẽ một tiếng: "Ban đầu nghe nói có hôn sự, ta đến là để xem đại tỷ của nàng, nhưng thấy nàng ấy đánh mắng hầu gái, tính cách giả tạo, ta không thích."

"Ngược lại, nàng trông rất thú vị, ta vô thức đi theo nàng cả một đoạn."

Mặt ta đỏ bừng, ngay sau đó lại nghĩ tới chuyện cưới thay:

"Vậy... chuyện ta thay người tỷ tỷ gả qua đây, cũng là ý của chàng?"

Dương Yến Sơ bước nhanh tới định nắm tay ta, nhưng nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của mình, lại lùi ra một bước:

"Ta quan sát kỹ tính cách của Tống Uyển Tình và nàng, cùng phụ thân nàng và đại nương tử, biết rằng nếu không có gì bất trắc, muốn cưới nàng là rất khó."

"Vừa hay lúc đó bệ hạ phát hiện Lục Vương Gia có ý mưu phản, thậm chí còn phái người đến biên cương hại ta, nên ta tương kế tựu kế, giả vờ trọng thương quay về kinh. Quả nhiên, phụ thân nàng và đại nương tử lập tức đổi ý."

"Chỉ là, thiệt thòi cho nàng rồi, A Phù của ta."

Mắt ta đỏ hoe, bất chấp sự cản trở của chàng, ta mạnh mẽ lao vào lòng chàng. Cơ thể chàng đầy bụi bặm và mùi m.á.u tanh, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối.

Ta ôm chặt lấy eo chàng, khẽ nói: "Ta cũng đã từng gặp chàng."

Thân thể chàng khẽ cứng đờ, ta ngẩng đầu nhìn chàng, mỉm cười: "Năm ấy trong lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu, nương đưa ta ra ngoài xem đèn, đúng lúc chàng thắng trận trở về từ biên cương."

Lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu năm ấy, là lần duy nhất nương cùng ta tham dự.

Thiếu niên tướng quân mười bốn mười lăm tuổi cưỡi con ngựa cao lớn, khuôn mặt mang vẻ kiêu ngạo bất kham, không biết đã làm xiêu lòng bao nhiêu thiếu nữ kinh thành.

Nương ta thấy ta nhìn không rời mắt, liền cười nói: "Giá như A Phù nhà ta cưới được hắn làm phu quân, ta cũng yên lòng."

Lúc đó ta chỉ là thiếu nữ mười mấy, ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.

Nhưng ta hiểu ý của nương. Thiếu niên tướng quân xuất thân từ nhà họ Dương toàn những người anh hùng ấy, quả thật là vị hôn phu tốt nhất trên đời.

Cũng chính hôm đó, phụ thân ta biết được Dương Yến Sơ là người nhà họ Dương.

Ta cũng biết, thiếu niên tướng quân ấy sẽ trở thành vị hôn phu của Tống Uyển Tình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com