Sau một tuần ngọt ngào bên nhau, tôi nhận được thiệp mời dự tiệc từ một người quen thuộc giới tính cái. Đây là kiểu tiệc tùng rất được các quý tộc giới tính cái ưa thích.
Nghĩ kỹ lại tình tiết trong truyện, nguyên chủ vốn xuất thân từ hành tinh xa xôi, sau khi cưới Mặc Bạch cũng thành công gia nhập giới thượng lưu và cực kỳ đam mê tham gia các loại tiệc này.
Vì hôm đó sẽ có rất nhiều thú nhân giống đực đẹp trai, mong muốn kết hôn với giống cái đến tham dự.
Để làm quen với quy tắc thế giới thú nhân và tránh bị lộ thân phận, tôi đã đồng ý tham gia.
Cuối tuần, tôi và Mặc Bạch cùng đến bữa tiệc, đến nơi mới phát hiện người tổ chức lại là Tô Nhiễm Nhiễm.
Tôi cảm thấy buồn nôn như thể vừa nuốt phải ruồi.
Trong sách luôn miêu tả cô ta là người lương thiện, nhưng kể từ sau chuyện lần trước, tôi đã hoàn toàn vỡ mộng về nữ chính này.
Nhưng đã đến rồi, cũng không tiện làm mất mặt người quen, tôi đành phải ngồi xuống.
Nghe nói đồ ăn trong tiệc rất ngon, thế nên tôi và Mặc Bạch ngồi trong góc vừa ăn vừa uống.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Anh bóc tôm vừa nhanh vừa khéo, nghiêm túc chiến đấu với con tôm hùm trong tay, chẳng mấy chốc đã bóc được cả một đĩa đầy cho tôi.
Nhưng trên đĩa anh ấy thì chẳng có con nào cả.
Tôi hỏi: “Sao lại chỉ để tôi ăn vậy?"
“Tôi không thích ăn cái này."
Được lắm, không thích ăn phải không?
Rõ ràng trước đây trong bữa ăn tôi làm cho anh ấy có cả thịt tôm, anh ăn ngon lành còn gì.
Tôi cầm một con tôm, kèm theo cả đầu ngón tay, nhét vào miệng Mặc Bạch, sau đó ghé sát lại hôn mạnh một cái: “Ở liên bang không có chuyện không thích mà không ăn đâu, nghe rõ chưa?"
Thành công nhìn thấy Mặc Bạch sững sờ một lúc, sau đó gương mặt lập tức ửng đỏ.
Chiếc đuôi sói của anh không biết từ khi nào đã lộ ra, quấn chặt lấy cánh tay tôi không chịu buông.
“Thê chủ, người đối xử với tôi thật tốt."
Tôi đang ngọt ngào khoe ân ái với Mặc Bạch thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo cực độ đang khóa chặt mình, như một con rắn độc ẩn trong bóng tối, sẵn sàng lao ra cướp đi mạng sống.
Nhìn quanh một vòng, tôi không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng lại tình cờ gặp một người quen.
Kim Trần cũng là khách mời trong buổi tiệc này, nhưng hắn ta luôn vây quanh Tô Nhiễm Nhiễm, trông như một kẻ theo đuổi hoặc là một trong những thú phu của cô ta?
Tôi chẳng hề quan tâm nên cũng thu lại ánh mắt.
Trong lúc dự tiệc, loại trà trái cây tôi thích đã hết, Mặc Bạch liền chủ động đứng dậy đi tìm phục vụ để rót thêm.
Trong lúc chờ đợi, tôi vô cùng buồn chán, cứ chọc chọc miếng bánh kem.
Đúng lúc này, trong sảnh vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Nhìn về phía đó, tôi thấy một thú nhân sư tử quỳ dưới đất, m.á.u chảy ra từ vết thương trên trán, trong thịt còn lẫn vài mảnh thủy tinh.
Thê chủ của hắn ta đang điên cuồng mắng nhiếc: “Đều do cái đồ sao chổi như ngươi cứ lởn vởn bên cạnh ta, hại ta vận xui thua liên tục! Nhìn thấy ngươi là ta tức muốn chết, để xem ta trừng trị ngươi thế nào!"