Thê Chủ, Đừng Giận

Chương 9: Thê chủ, dù nàng có làm gì, ta cũng không một lời oán trách (2)



Lúc chơi đến cao trào, tôi vô tình đạp chân lên bụng Mặc Bạch. Tôi hoảng hốt vội xin lỗi, nhưng anh ấy lại quay lưng về phía tôi, trông có vẻ giận dỗi.  

Nhưng cái đuôi lại vẫy điên cuồng.

Không hiểu gì cả…  

Dỗ dành một lúc, tôi lại quay về sofa ngồi vắt chân tiếp tục chơi game.  

Đang chơi say sưa, tôi chợt cảm nhận được một thứ lông xù mềm mại, vừa ấm áp vừa dễ chịu.  

Nhìn xuống, Mặc Bạch đã lặng lẽ dán chặt vào tôi.  

… Và bàn chân tôi đang đặt ngay trên bụng anh ấy.  

Tôi: Toang rồi, đạp sướng mất rồi.

Thôi thì đã thích thì tôi cứ đặt chân lên bụng anh ấy, coi như tấm đệm lót. Hôm đó tôi còn cẩn thận hỏi bác sĩ, được biết thú nhân khi mất khống chế và biến về thú hình sẽ quên hết những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.  

Nên tôi hoàn toàn không lo lắng gì cả.  

Thời gian cứ thế trôi qua một tuần.  

Cho đến hôm nay, khi tôi như thường lệ đặt chân lên bụng Mặc Bạch, cảm giác lông xù đột nhiên biến mất, thay vào đó là một khối cơ săn chắc.  

Tôi lập tức có linh cảm xấu. Cúi đầu nhìn xuống, suýt nữa tôi ngất xỉu.  

Mặc Bạch đã trở lại hình người!  

Anh để trần nửa thân trên, còn chân tôi thì đặt ngay trên cơ bụng tám múi của anh ấy.  

Tôi: Rút chân cũng không được, mà không rút cũng không xong.

Chỉ có thể lúng túng nhìn anh ấy.  

Không nhìn thì thôi, nhìn mà hết hồn!

Trên đầu anh ấy hiện lên một dòng chữ sáng lóa… [Hắc hóa giá trị 30%].

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi vui mừng đến phát khóc.  

Hu hu hu, cuối cùng tôi cũng giữ được cái mạng nhỏ này rồi!

Mặc Bạch nhìn chằm chằm tôi, giọng khàn khàn: “Thê chủ, chuyện này là sao?"

“Ta nhớ rõ ràng mình đang ở trung tâm khu vực…"

Tôi chẳng nghĩ gì nữa, lập tức nhào tới, kể lại toàn bộ mọi chuyện giữa tôi và anh ấy.  

Tôi không hề lợi dụng anh ấy.  

“Người mà em muốn đối tốt chính là anh, và chỉ có anh mà thôi.

Tôi ấm ức nói: “Anh có thể tha thứ cho những gì em đã làm với anh trước đây không?"

“Sau này em sẽ không đánh anh nữa!"

“Chúng ta hãy sống thật tốt bên nhau!"

“Em thề, đời này chỉ có mình anh là thú phu của em!"

Nói xong, tôi cúi đầu, căng thẳng đến mức không dám nhìn Mặc Bạch.  

Hai năm bị ngược đãi đã để lại tổn thương sâu sắc trong lòng anh ấy, không thể chỉ bằng vài lời nói mà xóa nhòa. Tôi chỉ hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội sửa sai.  

Đáp lại tôi là một cái ôm ấm áp.  

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lại chạm phải đôi mắt xanh thẳm dịu dàng của Mặc Bạch. Ánh mắt ấy như hồ nước xuân, khiến người ta đắm chìm.  

“Người sói coi trọng sự trung thành nhất."

“Thê chủ, dù nàng có làm gì ta, ta cũng không một lời oán thán."

Tôi không kìm lòng được mà hôn lên môi anh ấy.  

…  

Sau khi nói rõ lòng mình với Mặc Bạch, tôi đã chính thức cảm nhận được sức hấp dẫn của một thú phu đạt chuẩn.  

Lên được phòng bếp, xuống được phòng khách, việc gì cũng giỏi.

Còn có thể biến lại thú hình cho tôi “rua”, lông hơi cứng nhưng cảm giác vẫn siêu thích!  

Chỉ có thể nói, chị em giới thú sống quá sung sướng đi!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com