Tôi chỉ có thể tuyệt vọng nhìn linh hồn mình rời khỏi cơ thể, sau đó bị Tô Nhiễm Nhiễm chiếm đoạt.
Cô ta dùng quang não gửi tin nhắn hẹn gặp Mặc Bạch, địa điểm chính là nơi mà theo kịch bản, tôi sẽ cùng Kim Trần đẩy Mặc Bạch xuống vực sâu vạn trượng.
Trong thế giới này, quang não rất thông minh, mỗi thú nhân từ khi sinh ra đã được liên kết với quang não, chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng.
Tôi đã đến đây, đã cố gắng hết sức để thay đổi cốt truyện, nhưng nó vẫn quay trở lại quỹ đạo vốn có.
Dù tôi có nỗ lực thế nào, cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát.
Theo kịch bản, Ninh Uyên sẽ bị nam chính g.i.ế.c chết, trở thành bàn đạp cho tình yêu của họ.
Nhưng tại sao chứ?
Sự bất cam trào dâng trong tôi.
Chính cảm xúc này giữ cho linh hồn tôi lơ lửng trên không, theo sát "tôi" đến điểm hẹn.
…
Tô Nhiễm Nhiễm đang giả dạng tôi, đứng bên rìa vách đá.
Mặc Bạch vừa đến, thấy cô ta đứng đó, tim như bị bóp nghẹt, vội vàng lao tới, ôm cô ta thật chặt, kéo khỏi mép vực.
“Thê chủ, tôi đã tìm người suốt một ngày một đêm." Giọng anh nghẹn ngào: “Đừng rời xa tôi nữa... Tôi sợ... Sợ chuyện không hay sẽ xảy ra."
Nhưng lúc này, người trong vòng tay anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Giống hệt thái độ của "Ninh Uyên" đối với Mặc Bạch suốt hai năm qua.
Một suy đoán điên rồ lóe lên trong đầu tôi. Chẳng lẽ... suốt hai năm qua, người thực sự hành hạ Mặc Bạch không phải là Ninh Uyên, mà là Tô Nhiễm Nhiễm?
Cô ta đã chiếm lấy cơ thể của Ninh Uyên rồi ngược đãi anh, cuối cùng lại xuất hiện như một vị thần cứu rỗi.
Vậy Ninh Uyên thật sự ở đâu? Còn tôi... rốt cuộc là ai?
Suy nghĩ của tôi hỗn loạn. Chỉ nghe thấy Tô Nhiễm Nhiễm nói: “Chúc mừng anh, linh cảm của anh hoàn toàn chính xác."
Cô ta từng bước ép sát Mặc Bạch, anh cũng từng bước lùi về phía sau, đến khi chân đạp lên rìa vực, không còn đường lui nữa.
"Khoảng thời gian qua, tôi đối xử tốt với anh chỉ là giả vờ. Mỗi giây mỗi phút ở bên anh, tôi đều cảm thấy ghê tởm.”
"Giống đực trầm lặng, ngốc nghếch như anh làm sao có thể sánh được với Kim Trần?”
"Sau này tôi sẽ sống thật tốt với anh ấy, tiêu xài toàn bộ tài sản của anh."
Cô ta hung ác nói ra toàn bộ lời thoại trong sách, sau đó đẩy mạnh Mặc Bạch xuống vực sâu.
"Vậy nên, anh c.h.ế.t đi!"
Không! Không được!
Mắt tôi trợn trừng, ngay khoảnh khắc Mặc Bạch rơi xuống, tôi dốc hết sức mạnh giành lại cơ thể, rồi nhảy xuống theo anh.
Tôi biết theo cốt truyện, Mặc Bạch không chết, mà còn đột phá sức mạnh tinh thần lên cấp SSS.
Nhưng khi tận mắt thấy anh rơi xuống, lý trí không còn quan trọng nữa.