Hóa ra cảm giác rơi xuống c.h.ế.t là như thế này sao, mềm mại, lông xù, hoàn toàn không đau chút nào.
Nghĩ tới đây, tôi mơ màng mở mắt ra.
!!!
Chuyện gì thế này, tôi vẫn chưa c.h.ế.t sao?!
Lúc này, tôi đang nằm trong một hang động, không những toàn thân không bị thương, mà dưới người còn được lót một lớp cỏ khô mềm mại.
Tôi sững sờ.
Đây là do Mặc Bạch làm sao?
Nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy sau khi Tô Nhiễm Nhiễm đẩy anh ấy xuống, chỉ số hắc hóa của anh ấy lập tức tăng vọt đến 100.
Tôi buồn bã nghĩ, chắc chắn anh ấy hận tôi đến tận xương tủy rồi.
Thú nhân đâu có biết chuyện xuyên không đoạt xác, Mặc Bạch chắc chắn sẽ nghĩ rằng chính tôi đã làm những chuyện đó.
Anh ấy bây giờ chắc đã trở thành một con quỷ đen tối, giả vờ đối xử tốt với tôi, khiến tôi mất cảnh giác, rồi đợi đến khi tôi rung động, yêu anh ấy, sẽ g.i.ế.c tôi một cách tàn nhẫn.
Tôi tủi thân đến mức lau nước mắt.
Đột nhiên, bên ngoài hang động vang lên âm thanh kéo lê một cây rìu.
Toàn thân tôi run lên.
Anh ấy… anh ấy định chặt c.h.ế.t tôi ngay bây giờ sao?
Tôi gần như ngay lập tức muốn bỏ chạy, nhưng hang động quá nhỏ, không có chỗ nào để trốn.
Nếu chạy ra ngoài chẳng phải sẽ đụng mặt Mặc Bạch sao? Như vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Mặc Bạch không cho tôi quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Chỉ trong nháy mắt, anh ấy đã bước vào.
Toàn thân anh ấy m.á.u me đầm đìa, vết thương chồng chất, trên mặt còn dính vết m.á.u tươi, tay phải kéo theo một cây rìu tinh thần lực to bằng cả người anh ấy, trông chẳng khác gì một ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục đòi mạng.
Anh ấy từng bước tiến về phía tôi, âm thanh cây rìu cọ trên mặt đất sắc nhọn chói tai.
Tôi sợ đến mức bật khóc.
Nghĩ rằng ngay giây tiếp theo, anh ấy sẽ vung rìu lên, c.h.é.m tôi thành từng mảnh.
Nhìn thấy Mặc Bạch càng lúc càng tiến lại gần, tôi tuyệt vọng co người vào một góc.
Nhưng cơn đau đớn mà tôi tưởng tượng lại không ập đến, chỉ nghe thấy một tiếng động nặng nề.
Mặc Bạch quỳ một gối trước mặt tôi, khuôn mặt đầy vết thương m.á.u thịt mơ hồ, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự dịu dàng và lưu luyến. Anh ấy nắm chặt rìu bằng tay phải, tay trái đặt lên ngực, ngẩng đầu nhìn tôi, từng câu từng chữ đầy thành kính:
**"Thê chủ, hoan nghênh người về nhà."**
Tôi sững sờ.
Khoảnh khắc tiếp theo, Mặc Bạch đổ sập xuống đất.
Tôi lao tới kiểm tra, trán anh nóng đến mức đáng sợ, vết thương trên người sâu đến tận xương.
Hèn gì tôi rơi xuống từ vách đá cao như vậy mà không bị thương, hóa ra là anh đã biến trở lại thành thú hình, dùng thân thể mình bao bọc lấy tôi để bảo vệ tôi.
Nhưng chính anh lại rơi vào tình trạng thê thảm như thế này.
Tôi lau nước mắt, mắng: “Mặc Bạch, anh đúng là đồ ngốc!"
Vách đá dưới vực sâu không có tín hiệu, chỉ có thể chờ Mặc Bạch tỉnh lại rồi mới rời đi được.
Nhưng tình hình lại càng trở nên tồi tệ hơn. Mặc Bạch bắt đầu lăn lộn trong đau đớn, rống lên đầy thống khổ, không ngừng biến đổi giữa hình thú và hình người.
Tôi biết đây là dấu hiệu của tinh thần lực bạo loạn, cũng là điềm báo anh sắp đột phá đến cấp SSS.