Thê Chủ, Đừng Giận

Chương 3: Nếu không ta sẽ buồn lắm đó (1)



Sau khi Mặc Bạch đi làm, tôi nằm trên giường suy nghĩ về cốt truyện.  

Trong sách, thú nhân giống đực có sức mạnh chiến đấu vô cùng khủng khiếp nhưng lại luôn phải đối mặt với nguy cơ tinh thần lực bạo loạn. Chỉ có giống cái mới có thể giúp họ xoa dịu.  

Nhưng trong thế giới thú nhân, số lượng giống đực nhiều đến mức đáng sợ, trong khi giống cái lại cực kỳ hiếm. Nhiều giống đực vì không được giống cái trấn an mà tinh thần lực sụp đổ, trở thành những con dã thú mất hết lý trí.  

Để đảm bảo sự ổn định của xã hội Liên bang, chính phủ đã quy định một giống cái có thể có nhiều thú phu.  

Giống cái có địa vị vô cùng cao, không cần làm việc, mỗi tháng chính phủ còn chuyển vào tài khoản cá nhân của họ một khoản tiền khổng lồ.  

Địa vị của họ cao đến mức dù có đánh đập, hành hạ thậm chí g.i.ế.c c.h.ế.t thú phu, họ cũng không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt pháp luật nào, chỉ bị lên án về mặt đạo đức mà thôi.  

Nhưng điều này quá bất công.  

Những thú nhân giống đực sở hữu sức mạnh khủng khiếp nhưng lại không nhận được sự tôn trọng xứng đáng. Mâu thuẫn này sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.  

Nguyên chủ chính là kẻ đã c.h.ế.t trong cuộc xung đột này.  

Tôi cẩn thận sắp xếp lại toàn bộ cốt truyện liên quan đến nguyên chủ.  

Sắc mặt tôi lập tức tái mét.  

Mẹ ơi.  

Chỉ còn một đoạn cốt truyện nữa thôi là Mặc Bạch sẽ xé xác tôi thành từng mảnh… chính là đoạn nguyên chủ cấu kết với gian phu mưu hại anh ta.  

Trước đó, anh ta đã phải trải qua đủ loại ngược đãi… bị đánh đập, bị roi quất, thậm chí còn suýt bị nguyên chủ đổi sang thú phu khác.  

Bảo sao giá trị hắc hóa của anh ta cao đến vậy. Vậy mà sáng nay tôi lại còn chọc vào họng súng.  

Hai mắt tôi tối sầm. Tại sao cái đống rắc rối nguyên chủ để lại lại bắt tôi phải dọn dẹp chứ!

Nhưng than thở thì than thở, tôi vẫn không muốn chết. Thế nên sau khi rửa mặt và lấp đầy bụng, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.  

Tôi phải dần dần cảm hóa Mặc Bạch, khiến anh ta từ bỏ ý định g.i.ế.c tôi.  

Tôi cố nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ xem anh ta thích ăn gì, nhưng đầu óc lại trống rỗng, chỉ toàn những ký ức ngược đãi và hành hạ anh.  

Suy nghĩ một lúc, Mặc Bạch là bạch lang, chắc là thích ăn thịt cừu nhỉ?  

Tay nghề nấu nướng của tôi không tệ, sau khi hoàn thành món sườn cừu thơm lừng và cho vào hộp cơm, tôi hướng về quân bộ nơi Mặc Bạch làm việc.  

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com