Thê Chủ, Đừng Giận

Chương 2: Sau này ta không đánh ngươi nữa, được không? (2)



Bước đầu tiên, từ bỏ bạo lực gia đình.  

Nhưng tiếp theo phải làm gì đây?  

Mặc Bạch là Thượng tướng Liên bang, chắc chắn có chỉ số thông minh cực cao. Tôi không thể để lộ dù chỉ một chút dấu vết rằng linh hồn đã bị hoán đổi, nếu không chắc chắn anh ta sẽ nhận ra.  

Đến lúc đó, nếu anh ta coi tôi là yêu quái rồi đem thiêu sống, tôi cũng chẳng còn chỗ mà khóc.  

Ánh mắt tôi chuyển đến Mặc Bạch. 

Phải nói thật, đàn ông mặc quân phục đúng là siêu đẹp trai.  

Vậy nên, bây giờ tôi phải đóng vai một kẻ háo sắc ham sắc.

Rất hợp lý.  

Hê hê.  

Tôi từ từ tiến lại gần Mặc Bạch, chống hai tay xuống giường, hơi ngửa người ra sau, nhấc chân phải đặt lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh ta.  

Sau đó, từng chút một, chậm rãi di chuyển lên trên.  

Nguyên chủ tuy tính khí nóng nảy, tâm trạng thất thường, nhưng lại có nhan sắc khuynh thành, làn da trắng nõn, ngón chân tròn trịa đáng yêu.  

Trong suốt quá trình đó, Mặc Bạch vẫn cúi thấp đầu, nhưng đôi tai sói trên đỉnh đầu lại khẽ run rẩy.  

Tôi thích thú dùng đầu ngón chân móc nhẹ cằm anh ta: "Nhìn ta."  

Quả nhiên, tôi thấy gương mặt người đàn ông lập tức đỏ bừng. Anh ngửa đầu nhìn tôi, đôi mắt xanh thẳm như đại dương sâu hút, khiến người ta chìm đắm.  

Giọng anh run rẩy cất lên, như thể đang nghẹn lại: "Thê chủ."  

Tôi giật lấy cây roi trong tay Mặc Bạch, âm thầm trấn an: “Trước đây sao ta không phát hiện ra ngươi ngoan thế này nhỉ?  

"Dùng roi quất lên người thì m.á.u me lắm.”

"Nếu chơi thì phải chơi mấy thứ kích thích hơn chứ."  

Nói xong, tôi ghé sát vào Mặc Bạch, dùng roi trói chặt hai tay anh ta lại: "Sau này ta không đánh ngươi nữa, được không~"  

Gen thú nhân rất mạnh, chiều cao trung bình đều trên 1m8. Mặc Bạch cao tận 2m, dù có quỳ xuống vẫn là một đống to lớn. 

Nhưng giờ phút này, anh ta lại co người lại, ngay cả đôi tai thú trắng như tuyết cũng đỏ ửng lên, trông vô cùng bối rối.  

Thấy vậy, tôi âm thầm vui mừng trong lòng. Xem ra việc chinh phục anh ta cũng không khó lắm nhỉ.  

Nhưng đúng lúc tôi đang đắc ý, đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu Mặc Bạch xuất hiện một hàng chữ đen in đậm…

[Giá trị hắc hóa: 90%]

Tôi: "?"  

Nụ cười trên môi tôi lập tức đông cứng lại.  

Không vui nữa.  

Tôi bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi đây.  

Vậy nên, người đàn ông trước mặt này… dù mặt đỏ bừng, trông có vẻ vô cùng xấu hổ… nhưng trong lòng lại đang nghĩ xem làm sao để xé xác tôi ra từng mảnh ư?  

Chỉ trong chớp mắt, tôi lập tức dẹp ngay ý định trêu chọc anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com