Thê Chủ, Đừng Giận

Chương 4: Nếu không ta sẽ buồn lắm đó (2)





Sau khi xác nhận danh tính, tôi nhanh chóng được đưa đến văn phòng của Mặc Bạch.  



Khi các binh sĩ rời đi, tôi còn nghe thấy tiếng họ xì xào bàn tán:  



“Tôi không nhìn nhầm chứ? Đó là một giống cái sao? Mà còn xinh đẹp thế nữa!"



“Cô ấy đang cầm hộp cơm? Là mang cơm trưa đến cho Thượng tướng Mặc Bạch sao?"



“Trời ơi! Thượng tướng Mặc Bạch đúng là quá hạnh phúc!"



Lúc này, quang não vang lên tiếng thông báo cuộc gọi… là Mặc Bạch đang liên lạc.  



Trong video, anh mặc bộ quân phục màu xanh đậm, khí chất thượng vị giả lộ rõ, trông càng thêm trầm ổn và cuốn hút.  



“Thê chủ, đợi ta một lát, ta sẽ đến ngay."



Khoảng thời gian chờ đợi khiến tôi vô cùng thấp thỏm. Không biết anh ta sẽ nghĩ gì đây…  



Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, cửa đột nhiên bị gõ.  



Tưởng là Mặc Bạch đến, tôi vui vẻ chạy ra mở cửa. Kết quả, người đứng trước mặt lại là một gương mặt xa lạ.  



Người mới đến có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú nhưng lại mang nét âm trầm, làn da trắng bệch đến cực điểm, mái tóc dài màu lục trải xuống tận eo, đồng tử cũng mang sắc xanh lục tựa ngọc bích thượng hạng… nhưng lại là đôi mắt dọc hiếm thấy.  



Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, hình ảnh một người đàn ông lập tức hiện lên trong trí nhớ của tôi ‘Kim Trần’.



Một xà thú nhân.  



Cũng chính là “gian phu của "tôi".



Nhìn thấy tôi, vẻ u ám trên mặt hắn lập tức tan biến, thay vào đó là sự vui mừng, như một con cún nhỏ ấm ức đợi chủ nhân về nhà.  



Tôi còn chưa kịp nói gì, miệng hắn đã bắt đầu tuôn ra một tràng dài như pháo nổ: “Uyên Uyên, tin nhắn ta gửi nàng đều không trả lời, có phải nàng đã có thú nhân khác nên quên mất ta rồi không?"



“Hu hu hu đừng bỏ rơi ta."



“Nếu không ta sẽ buồn lắm, buồn lắm đó."



Hắn liếc mắt nhìn hộp cơm trên tay tôi, bỗng dưng im bặt. Đôi mắt xanh lục trở nên ướt át, ánh lên tia sáng lấp lánh.  



Khoảnh khắc tiếp theo, hắn lao tới ôm chầm lấy tôi, giọng nói vừa vui mừng vừa nghẹn ngào:  



“Cái này là dành cho ta sao?"



“Uyên Uyên, nàng thật tốt với ta, ta chưa bao giờ gặp giống cái nào chu đáo như nàng cả."



Đối mặt với sự nhiệt tình của hắn, tôi có hơi cạn lời.



Để tránh hiểu lầm, tôi lập tức phản bác: “Không không không, cái này không phải cho ngươi!"



Ngay lúc đó, tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ hành lang, Mặc Bạch xuất hiện ở cuối dãy.  



Vừa hay bắt gặp cảnh tôi “ôm nhau thân mật" với Kim Trần. Ánh mắt anh thoáng hiện lên tia sửng sốt, nhưng ngay khoảnh khắc sau lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.  



Rõ ràng anh không nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy gáy mình lạnh toát.  



Cảm giác sắp mất mạng.  



Nhưng Kim Trần dường như không nhận ra điều đó, vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng, tiếp tục bám lấy tôi không buông, còn vô tư nói trước mặt Mặc Bạch và các đồng nghiệp của anh:  



“Wow! Uyên Uyên, nàng còn nhớ sở thích của ta sao? Ta thích ăn sườn cừu nhất đấy!"



“Nàng thật tốt với ta!"



“Nàng đến đây là để gặp ta sao? Ta thực sự rất cảm động!"



Không khí lập tức đông cứng lại. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một đồng nghiệp có tai hổ của Mặc Bạch lỡ miệng nói:  



“Đệt! Ta cứ tưởng hộp cơm này là mang đến cho Thượng tướng nên mới vội vàng gọi anh ấy qua đây!"



“Hóa ra không phải cho anh ấy à..."



“Vậy ta có bị phạt không đây… Huhu, quả nhiên thú sinh này không thể có 'tưởng là'."



Tôi trừng mắt lườm hắn: Ngươi đúng là ngu thật hay giả ngu thế hả!



Nghe vậy, biểu cảm của Mặc Bạch vẫn không thay đổi. Nhưng tôi lại thấy bàn tay dưới ống tay áo anh đang siết chặt, ánh mắt nhẫn nhịn liếc tôi một cái, sau đó lặng lẽ quay người bỏ đi.  



Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác “bầu trời sụp đổ”.



Chỉ lo lắng cho tính mạng của mình, tôi hoàn toàn không để ý sau khi Mặc Bạch rời đi, khóe môi Kim Trần lại thoáng hiện lên một nụ cười âm trầm, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng trở lại bình thường.



Cảm nhận được lực ôm của Kim Trần đã lỏng ra, tôi lập tức đẩy hắn ra, tức giận giậm chân: “Hộp cơm này không phải cho ngươi!"



Tôi nghiêm túc nói rõ ràng với hắn: “Trước đây có thể ta không hiểu chuyện, đã làm ra một số hành động không đúng khiến ngươi hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng ta.”



"Nhưng từ bây giờ, trong lòng ta chỉ có Mặc Bạch, và ta cũng chỉ có mình anh ấy là thú phu.”



"Sau này, xin đừng làm những việc khiến thú nhân khác hiểu lầm nữa!” Nói xong, tôi không thèm để ý đến hắn nữa mà lập tức đuổi theo hướng Mặc Bạch rời đi.



Nhưng bọn họ đi quá nhanh, nội bộ tòa nhà quân bộ lại có quá nhiều lối rẽ, tôi không tìm được Mặc Bạch.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com