Thê Chủ, Đừng Giận

Chương 5: Nếu không ta sẽ buồn lắm đó (3)



Không biết vì sao, lúc mới đến tòa nhà quân bộ có rất nhiều thú nhân, nhưng bây giờ lại trống trải đến kỳ lạ.

Tôi liên tục gọi điện và nhắn tin giải thích cho Mặc Bạch qua quang não.

Nhưng anh ấy không hề trả lời.

Tôi lo lắng đến mức phát khóc, chỉ cảm thấy tương lai vô cùng u ám.

Hỏng rồi, hỏng thật rồi.

Mặc Bạch chắc chắn đã hắc hóa nghiêm trọng hơn rồi, giờ trong lòng anh ấy chắc hận tôi đến tận xương tủy.

Trong sách, cuộc hôn nhân giữa nguyên chủ và Mặc Bạch là do chính phủ Liên bang tự động ghép đôi dựa theo cấp bậc tinh thần lực.

Mặc Bạch là thiên tài nghìn năm có một của Liên bang, tinh thần lực đạt cấp SS, là duy nhất trên thế giới. Anh còn rất trẻ mà đã thăng lên chức Thượng tướng, trong tương lai sẽ trở thành Nguyên soái trẻ tuổi và xuất sắc nhất của Liên bang.

Nhưng nguyên chủ lại vô cùng chán ghét anh. Cô ta căm ghét thú nhân thuộc quân bộ, cho rằng bọn họ thô kệch, kiệm lời, cứng nhắc, không biết cách lấy lòng giống cái.

Ghét bọn họ lúc nào cũng rong ruổi bên ngoài, chẳng quan tâm gia đình, lại còn bị ép phải chấp nhận do quy định của quân bộ Liên bang.

Thế nên nguyên chủ chưa từng bước vào quân bộ của Mặc Bạch, càng chưa bao giờ mang cơm trưa đến cho anh.

Còn Kim Trần, dù cũng thuộc quân bộ, nhưng hắn lại hoàn toàn trái ngược với Mặc Bạch. Không chỉ có diện mạo tuấn tú, thư sinh, hắn còn rất biết cách lấy lòng thú nhân khác, là tình nhân trong mộng của nguyên chủ.

Quân bộ có sự kiểm soát nghiêm ngặt, người ngoài không thể tùy tiện ra vào.

Mặc Bạch chắc chắn nghĩ tôi mượn danh nghĩa của anh để vào đây tìm Kim Trần, vì thế mới tức giận đến vậy.

Tôi thở dài thật sâu, đây đúng là tình huống "Gậy ông đập lưng ông".

Trở về nhà, tôi căng thẳng chờ Mặc Bạch quay lại để giải thích rõ ràng.

Tôi hiểu rất rõ một điều: Mâu thuẫn giữa vợ chồng không thể kéo dài qua đêm, nếu không, khoảng cách giữa hai bên sẽ ngày càng xa.

Nhưng tôi chờ, chờ mãi... Chờ đến tận nửa đêm vẫn không có tin tức gì từ anh.

Mặc Bạch trước nay chưa từng như vậy. Chỉ cần anh còn làm việc trên tinh cầu chủ, anh luôn về nhà đúng giờ. Nếu có nhiệm vụ ra ngoài tiêu diệt hải tặc vũ trụ, anh cũng sẽ báo trước với tôi.

Anh luôn là một thú phu vô cùng mẫu mực. Nhưng giờ đây, anh lại hoàn toàn bặt vô âm tín.

Tôi thực sự hoảng hốt. Trong đầu không ngừng suy nghĩ liệu có phải anh đã gặp nguy hiểm rồi không?

Nhưng trong Liên bang, ai có thể gây tổn hại đến anh được?

Nếu thật sự có chuyện, tại sao bệnh viện không liên hệ với tôi… người thân cận nhất của anh?

Điều đó chỉ có một khả năng… Mặc Bạch không muốn về nhà.

Tôi tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất.

Hình ảnh trong sách hiện lên trong đầu, cảnh tôi và Kim Trần cấu kết đẩy anh xuống vực, để rồi từ địa ngục anh bò ra báo thù.

Từng nhát dao, từng nhát dao, xé xác tôi thành từng mảnh.

Tôi không muốn chết.

Lúc đó tôi đã nghĩ đến việc nhờ Hội Bảo Vệ Giống Cái tìm anh. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi lập tức bị tôi gạt bỏ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Hội Bảo Vệ Giống Cái vốn cực kỳ cực đoan. Nếu tôi nhờ đến bọn họ, họ chắc chắn sẽ gán tội ghen tuông, lơ là vợ lên đầu Mặc Bạch, sau đó bắt anh về lao ngục để "cải tạo".

Như vậy đúng là lợi bất cập hại.

Đến trưa hôm sau, trong khi tôi đang bứt rứt không yên, cuối cùng cũng có tin tức về Mặc Bạch.

Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi lập tức lao đến hiện trường. Nhưng khi đến cửa phòng bệnh của Mặc Bạch, tôi lại nhìn thấy một người không thể ngờ tới.

Nữ chính của quyển sách này… Tô Nhiên Nhiên.

Cô ta sao lại ở đây?

Rõ ràng trước khi "tôi" chết, nam nữ chính không hề có bất kỳ mối liên hệ nào.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com