Thê Chủ, Đừng Giận

Chương 7: Người ta đợi em lâu lắm rồi đó! (2)



Lúc nhỏ tôi từng bị một con ch.ó dữ trong làng đuổi cắn. Nó chảy nước dãi ròng ròng, đuổi theo tôi không tha, tôi phải chạy đến mức gần như kiệt sức mới miễn cưỡng thoát thân.  

Từ đó về sau, tôi luôn giữ khoảng cách với loài chó, thậm chí vô cùng sợ hãi chúng.  

Mãi đến khi tốt nghiệp, vì không có kinh nghiệm nên tôi ngốc nghếch xin vào làm ở một công ty vô lương tâm. Ông chủ chẳng khác nào tội phạm ngoài vòng pháp luật, còn dọa nếu không tăng ca thì sẽ không trả lương.  

Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên lay lắt như cỏ dại, cô độc không nơi nương tựa. Thời gian khiếu nại quá lâu, tôi không có đủ tiền để sống tiếp, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.  

Một ngày nọ, tôi bị ép làm việc đến tận mười một giờ đêm mới được tan ca. Thuê trọ trong khu ổ chuột, dân cư lộn xộn, con đường về nhà vừa tối tăm vừa đáng sợ.  

Nhưng đúng là dây thừng rách luôn đứt ở chỗ mỏng nhất, vận rủi luôn ập đến với những kẻ khốn khổ.  

Trên đường về, tôi gặp ba gã say rượu. Rượu làm gan chúng to hơn, vừa thấy tôi, mắt chúng liền sáng lên, định giở trò đồi bại. Ba gã đàn ông to béo, tôi không đánh lại cũng không chạy thoát được.  

Ngay lúc tuyệt vọng, một con ch.ó đầy m.á.u me đột nhiên lao đến, liều mạng cắn xé mấy gã đàn ông kia, cuối cùng mới dọa chúng bỏ chạy.  

Thoát nạn, tôi quên cả nỗi sợ chó, ôm chặt nó mà khóc nức nở. Khóc đủ rồi mới phát hiện con ch.ó này trông rất quen mắt.  

Hóa ra nó là con ch.ó hoang vẫn hay lang thang quanh khu trọ của tôi.  

Có lần tôi từng thấy trên mặt nó có một vết rạch rất sâu, con ch.ó nhỏ không biết cách xử lý vết thương, m.á.u thịt thối rữa, dòi bọ lúc nhúc.  

Bình thường nó rất ngoan, chưa từng cắn ai. Nhìn nó mà tôi xót xa, cẩn thận giúp nó xử lý vết thương, còn cho nó ăn xúc xích.  

Không ngờ, một hành động thiện ý vô tình lại cứu mạng tôi.  

Sau đó, tôi nhận nuôi nó và đặt tên là Bạch Gia Gia.  

Khi tắm sạch sẽ, Gia Gia rất đẹp, bộ lông trắng muốt, đôi mắt trong veo màu xanh thẳm.  

Chúng tôi đã bên nhau ba năm, nhưng rồi một ngày, nó đột nhiên biến mất.  

Không lâu sau, tôi liền xuyên đến thế giới này.  

Nhìn sang Mặc Bạch bên cạnh, tôi càng nhìn càng thấy anh ta rất giống Bạch Gia Gia.  

Giống như phiên bản phóng to, phóng to, phóng to...

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com