Thê Chủ, Đừng Giận

Chương 8: Thê chủ, dù nàng có làm gì, ta cũng không một lời oán trách (1)



Sau khi Mặc Bạch biến thành sói, tôi không còn nhìn thấy chỉ số hắc hóa của anh nữa, cũng không biết khi tỉnh lại anh có nhớ khoảng thời gian này không, vì vậy tôi không dám lơ là. 

Mỗi ngày đều chăm chỉ làm cơm sói cho anh ấy.  

Nhưng phải đối mặt với một con sói to bự thế này, áp lực tâm lý vẫn rất lớn.  

Có lúc tôi sợ anh ấy, nhưng cũng có lúc lại thấy anh ấy ngoan đến mức quá đáng.  

Ví dụ như hôm nọ, sau khi tôi chuẩn bị xong bữa ăn cho Mặc Bạch, anh ấy lại nhe răng gầm gừ với cái bát.  

Tôi sợ xanh mặt, nghĩ rằng anh ấy đã nhớ ra chuyện "tôi" từng ngược đãi anh ấy trước đây.  

Đang run rẩy không dám động đậy, tôi lại thấy Mặc Bạch dùng móng vuốt cào miếng sườn cừu ra khỏi bát, sau đó còn ghét bỏ quất đuôi một cái hất bay đi.  

Tôi: Không dám động, thật sự không dám động luôn.  

Chọn xong đồ ăn, anh ấy lại tiếp tục ăn ngon lành.  

Ăn xong rồi, nhìn thấy vết dầu mỡ mình làm b.ắ.n ra sàn, cả con sói đờ ra, đôi tai cũng cụp xuống như máy bay cánh cụp.  

Vừa liếc mắt thăm dò sắc mặt tôi, anh ấy vừa vụng trộm dùng móng vuốt đè lên giẻ lau, định xóa sạch vết dầu. Kết quả bị quản gia máy thông minh bắt tại trận.  

Giọng máy móc của tiểu quản gia không chút cảm xúc, vang lên thật to:  

“Báo cáo chủ nhân Uyên Uyên! Bắt được một con sói không biết giữ gìn vệ sinh!

“Báo cáo…”

"…"

Tiểu quản gia tận tụy phát lại tận ba lần.  

Thế là tôi nhìn thấy Mặc Bạch xấu hổ đến mức lấy móng vuốt che mặt, giả c.h.ế.t tại chỗ.  

Hahaha, anh đáng yêu quá đi mất!  

Sau khi biến thành thú hình và mất lý trí, Mặc Bạch lại ngoan lạ thường trước mặt tôi, hoàn toàn trái ngược với sự trầm mặc thường ngày.  

Ví dụ như… mặc cho tôi “rua”!

Tôi nhớ lại hồi ở Trái Đất, từng thấy một tấm ảnh so sánh giữa mèo và chó. Khi “rua” mèo, chỉ có một số khu vực nhất định nó mới cho con sen xoa, mà nếu xoa lâu quá thì có khi còn bị cào. Nhưng với chó, dù “rua” ở đâu thì phản ứng của nó chỉ có một… sướng thấy bà!

Điều này thể hiện quá rõ trên người Mặc Bạch.  

Dù là đầu hay móng vuốt cũng để tôi tùy ý xoa nắn. Thậm chí ở bên nhau lâu rồi, có lần tôi nghịch tay chọc cả vào… chỗ đó của anh mà anh cũng không giận.  

Chỉ ngước mắt nhìn tôi với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa khó tin.  

Lạ thật, tôi lại nhìn thấy gương mặt đỏ bừng trên một con sói.  

Cứ thế, nửa tháng yên bình trôi qua, Mặc Bạch vẫn chưa khôi phục bình thường. Tôi hỏi bệnh viện, họ chỉ mập mờ nói rằng có thể thực hiện "trấn an sâu".  

Tôi nhìn Mặc Bạch…  

Đừng mà, đừng mà! Tôi không có nặng khẩu vị như vậy!

Thôi thế này cũng được rồi, có tiền, có thời gian, có chó mà không có chồng.  

Cuộc sống thật mỹ mãn.  

Nhưng chuỗi ngày thần tiên này chưa kéo dài bao lâu, tôi liền gặp phải một bi kịch nhân gian.  

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi ngồi trên sofa chơi game, còn Mặc Bạch thì nằm sát bên, lộ cả bụng mềm mong chờ được vuốt ve. Nhưng lúc đó tôi chỉ mải mê chơi game, không thèm để ý đến anh ấy.  

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com