Hung dữ như vậy chắc chắn là một đàn lợn rừng rồi. Cũng phải, lợn nhà đều do con người thuần hóa qua nhiều thế hệ, tự nhiên không thể nào có được.
Nói đến đây, cô cũng đã lâu không được ăn thịt heo, nhìn miếng ba chỉ đẹp mắt, Bạch Tinh Tinh cũng thấy hơi thèm.
Thịt của các loài thú ở đây đều dai hơn cả thịt bò, loại thịt mềm như thịt heo này cô thật sự chưa được ăn bao giờ.
“Vậy mang về nhà mai ăn đi.” Bạch Tinh Tinh nói.
Parker cạn lời, búng nhẹ vào trán Bạch Tinh Tinh: “Ngốc ạ, mai là hỏng mất, em thấy mùa nóng có ai để thịt qua đêm không?”
Bạch Tinh Tinh xoa trán, thầm khóc trong lòng: Parker ơi, chúng ta đúng là khác biệt thế hệ mà.
“Cứ để đó đi, em có cách không để thịt bị hỏng.” Bạch Tinh Tinh nói, chỉ là lại phải lãng phí một ít muối, thịt muối cũng không thể làm thường xuyên được.
Parker bán tín bán nghi, nhưng vì đã nhiều lần chứng kiến sự thông minh của Bạch Tinh Tinh nên cũng không khăng khăng nữa, cười nói: “Mai mà thịt hỏng thì em không được khóc đâu đấy.”
“Không khóc, không khóc.” Bạch Tinh Tinh lắc đầu nguầy nguậy, vì thấy Curtis quá im lặng, cô quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đang sờ lên da mình.
“Có phải nóng lắm không?” Bạch Tinh Tinh hỏi xong không đợi Curtis trả lời, lại nói với Parker: “Em no rồi, về với Curtis trước đây, anh với Vinson ở lại ăn từ từ nhé.”
Thấy Bạch Tinh Tinh đứng dậy, Parker cũng định đứng lên theo, nhưng bị cô ấn vai ngồi xuống đất, “Anh mới ăn có chút xíu, chắc chắn chưa no, ăn no rồi về.”
Bụng Parker quả thật vẫn còn đói, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, liếc nhìn Curtis thì quả nhiên thấy vẻ mặt hắn đầy khiêu khích.
Chết tiệt, tức c.h.ế.t đi được. Đã bảo không nên để gã này đến mà, giờ thì hay rồi, không chỉ mất cơ hội ở riêng với Tinh Tinh, mà ngược lại còn để hai người họ ở riêng với nhau.
Vinson nhìn họ tương tác, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ sâu sắc.
Vẻ mặt anh ta quá rõ ràng, Parker liếc một cái là đọc được ngay cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhìn nữa cũng không phải của anh đâu.” Parker nói.
Vinson đứng dậy, mang theo một luồng khí sắc bén, vô cớ khiến người ta cảm thấy áp lực.
“Bảo vệ bạn đời của cậu cho tốt, Tu kia coi chừng không đơn giản đâu.”
“Xì.” Parker khinh thường nói, “Cần anh dạy à, không một ai có cơ hội đâu, Tinh Tinh nói rồi, chỉ cần tôi và con rắn kia thôi, ai cũng không cần.”
Vinson không đáp lại, quay người rời đi.
Parker thấy Vinson không phản ứng, cảm thấy thật nhàm chán. Hắn tiếp tục ăn thịt, trong đầu văng vẳng lời Vinson nói.
Mục đích của Tu không đơn giản? Vinson đang ám chỉ điều gì? Vì Tinh Tinh có bạn đời là thú nhân bốn vằn nên hắn muốn lôi kéo thú nhân bốn vằn mới theo đuổi Tinh Tinh?
Parker nhanh chóng gạt bỏ suy đoán này, với cái đầu cứng nhắc của tộc sói thì không thể nào nghĩ xa như vậy được. Hơn nữa, kết đôi phải trả giá bằng hạnh phúc của giống đực, Tu theo đuổi Tinh Tinh, chắc chắn là thật lòng thích cô.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Đường quá tối, Bạch Tinh Tinh không nhìn rõ, không cẩn thận bị đá trên mặt đất làm đau chân, cô chủ động trèo lên lưng Curtis.
“Hôm nay anh có thấy chán không? Chẳng thấy anh nói câu nào cả.” Bạch Tinh Tinh ghé vào lưng Curtis khẽ hỏi.
Curtis cảm nhận được sức nặng trên lưng, trong lòng thấy thỏa mãn, giọng nói cũng pha lẫn ý cười, “Nếu ta nói có, thì sau này em sẽ không tham gia nữa sao?”
“Ừm…” Bạch Tinh Tinh bĩu môi do dự một lúc, “Em vẫn muốn đi, một năm mới có một lần mà.”
Tuổi mười sáu, đúng là tuổi thích náo nhiệt nhất. Tuy không có gì chơi cũng chẳng có gì ngon, nhưng chỉ cần được ngắm nhìn thôi, Bạch Tinh Tinh đã thấy thú vị rồi.
“Em đi thì ta đi.” Curtis kiên quyết nói, đặc biệt là những buổi tụ tập thế này, nhất định phải đề phòng đám hậu duệ của các vua thú.