Hai người còn chưa về đến nhà đã nghe thấy tiếng chim cánh ngắn kêu “cúc cù cù”. Ngoài cửa có mấy con thú con đủ loại đang nhòm ngó, muốn vào nhưng lại không dám. Thấy họ trở về, lũ thú con vội vàng co giò bỏ chạy.
“Phụt.” Bạch Tinh Tinh không nhịn được cười, cô đung đưa chân ra hiệu cho Curtis đặt mình xuống.
“Mấy đứa đó không phải là muốn ăn thịt chim cánh ngắn chứ?” Bạch Tinh Tinh vừa nói vừa đi vào nhà, “Chim cánh ngắn vẫn chưa được cho ăn, chắc nó đói lắm rồi.”
Khi Curtis bước vào, tiếng “cúc cù” đột nhiên im bặt, không còn một tiếng động nào.
Bạch Tinh Tinh không nhìn thấy gì trong bóng tối, “Chim cánh ngắn đâu rồi? Bị anh dọa sợ mất tăm rồi.”
“Cúc cù!” Chim cánh ngắn kêu lên hai tiếng thất thanh, bị Curtis tóm lấy hai chân đưa đến trước mặt Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh mở to mắt, nhìn một lúc lâu mới thấy rõ hình dáng của con chim, “Nó ăn gì nhỉ?”
“Nó ăn tạp, chim cánh ngắn là loài ăn tạp.” Curtis nói.
Ý nghĩ đầu tiên của Bạch Tinh Tinh là cho nó ăn gạo, nhưng rồi nhanh chóng nhớ ra gạo ở đây rất quý, lại nghĩ đến giỏ cá, “Thử xem nó có ăn cá không.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Được.”
Curtis xuống nước bắt cá, còn Bạch Tinh Tinh thì ở trên bờ rửa miếng thịt ba chỉ, sau đó lấy vài nhúm muối xát lên thịt. Muối cho rất ít, nhiệt độ ban đêm thấp, chắc sẽ không bị hỏng.
Curtis mang cá lên nhưng chim cánh ngắn lại không ăn.
Hai người đoán là vì hơi thở của Curtis dọa nó sợ, liền xích nó ở ngoài cửa, ném cá ngay trước mặt nó.
Lúc Parker về, Bạch Tinh Tinh vừa tắm xong, ở một mình với Curtis trong bóng tối khiến cô có chút không yên, thấy Parker về, cô liền cất cao giọng chào: “Parker, anh về rồi.”
Parker nhìn bạn đời trong ổ của mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, một tay giật phăng chiếc váy da, “Gào” một tiếng rồi lao tới, cơ thể linh hoạt biến thành báo ngay trên không.
Bạch Tinh Tinh thấy một bóng đen lao về phía mình, cô phản xạ giơ tay lên che đầu, thầm mắng Parker một câu: Con báo c.h.ế.t tiệt này, muốn đè c.h.ế.t mình sao?
“Bốp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Parker không những không vồ được Bạch Tinh Tinh mà còn bị đuôi rắn quất bay, đập vào tường.
“Gào ~” Parker rơi xuống đống cỏ, lăn qua lăn lại mấy vòng để giảm đau.
Bạch Tinh Tinh vội vàng xoa bụng cho con báo, ngẩng đầu nhìn về phía Curtis: “Anh đừng có đánh cậu ấy hoài nữa.”
Parker nghe bạn đời trách mắng con rắn, cơn đau trên người lập tức biến mất, thậm chí còn thầm cảm ơn con rắn đã đánh mình.
Bạch Tinh Tinh xoa xoa, bộ lông mềm mại dưới tay đột nhiên biến thành cơ bụng cứng rắn, cô liền rụt tay lại.
Parker xoay người đè lên Bạch Tinh Tinh, nói liến thoắng: “Em đừng thích tên sói đó, để ta nói cho em biết, chó không sửa được thói ăn phân, sói cũng không sửa được tật ăn phân đâu, hơn nữa bọn chúng còn thích nhất là lén lút rình mò người khác, nếu em mà chấp nhận hắn, cẩn thận hắn mò đến hố cát nhà chúng ta trộm phân của em đấy.”
Bạch Tinh Tinh: “…”
Curtis: “…”
Khóe miệng Bạch Tinh Tinh giật giật, trong lòng gào thét điên cuồng: Trời đất ơi, gu mặn thật đấy! Nhìn không ra luôn!
Nhưng mà Parker này, chiêu bôi đen người khác của anh cũng cao tay thật, đừng nói là tìm bạn đời tộc sói, giờ cô đến nhìn thẳng vào thú nhân tộc sói cũng không nổi nữa rồi.
“Nghe không?” Parker quay mặt Bạch Tinh Tinh lại, nghiêm túc hỏi.
“Anh nói thật à?” Bạch Tinh Tinh vẫn có chút không tin.
“Thật đấy, không tin em hỏi Curtis xem.” Parker nhìn về phía Curtis, mắt nháy lia lịa.
Trong bóng tối truyền đến giọng nói bình tĩnh như nước của Curtis: “Đúng vậy.”
Mặt Bạch Tinh Tinh suy sụp, một soái ca đẹp trai như vậy mà lại thích ăn… phân?!
Không được, cô cần chút thời gian để hoài nghi nhân sinh.
Parker đắc ý liếc nhìn Curtis, lần đầu tiên Curtis cảm thấy, con báo này cũng có chút tác dụng.