Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 115: Một viên lục tinh, mười năm tuổi thọ



Bạch Tinh Tinh đợi Parker quay về rồi mới nhắc đến chuyện của Vinson: “Này, hôm nay Vinson cho em ăn một viên lục tinh đấy.”

 

“Cái gì?” Parker kinh ngạc ngồi thẳng dậy.

 

Vinson lại có thể săn được cả Thảo Thực Cự Thú, quá mạnh mẽ.

 

Tuy Thảo Thực Cự Thú ăn chay nhưng sức tấn công của chúng lại mạnh hơn loài ăn thịt rất nhiều, kích thước của chúng cũng lớn hơn loài ăn thịt cả một vòng, da lại càng cứng rắn hơn. Chỉ có thú nhân bốn vằn mới dám liều mạng với chúng, nhưng cơ hội thành công cũng rất mong manh, còn phải dựa vào vận may.

 

Curtis nói: “Sau này ta kiếm được lục tinh sẽ trả lại cho hắn.”

 

“Vâng.” Bạch Tinh Tinh gật đầu, “Em cũng không muốn nhận đâu, thứ này quý giá quá. Nhưng rốt cuộc lục tinh có tác dụng cụ thể gì vậy ạ? Em ăn xong chỉ cảm thấy cơ thể rất thoải mái.”

 

Parker nhanh nhảu trả lời: “Một viên lục tinh bình thường có thể tăng cho thú nhân mười năm tuổi thọ. Em xem mẹ ta trẻ như vậy là vì cứ mười năm cha ta lại tặng cho bà một viên đấy.”

 

“Oa!” Bạch Tinh Tinh hít một hơi kinh ngạc, “Vậy nếu cứ ăn mãi thì chẳng phải sẽ không bao giờ c.h.ế.t sao?”

 

“Không biết nữa.” Parker nói: “Không ai có thể thành công mãi được, thú nhân bốn vằn sống lâu nhất ở Vạn Thú Thành cũng mới hơn một trăm tuổi thôi. Cha ta đã sống hơn bảy mươi năm rồi, biết đâu lần sau sẽ…”

 

“Em hiểu rồi, đúng là đánh cược bằng cả tính mạng.” Bạch Tinh Tinh tò mò về loài cự thú, tại sao trong cơ thể chúng lại có kết tinh năng lượng nhỉ? Chẳng lẽ vì chúng quá lớn nên năng lượng trong cơ thể bị nén lại?

 

“Curtis.” Bạch Tinh Tinh bò lại gần đống cỏ của Curtis, hỏi: “Anh lợi hại như vậy, đã bao giờ g.i.ế.c Thảo Thực Cự Thú chưa? Đã ăn lục tinh bao giờ chưa? À đúng rồi, anh bao nhiêu tuổi rồi, em còn chưa biết nữa.”

 

Curtis nhìn cô gái đang đến gần mình, rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng bên cạnh hắn chỉ là đất. Không được, hắn cũng phải làm một cái ổ thoải mái như của con báo kia mới được.

 

“Giết vài con rồi, để duy trì trạng thái đỉnh cao.” Giọng Curtis điềm nhiên, hắn liếc nhìn Bạch Tinh Tinh, thấy vẻ mặt sùng bái của cô, trong lòng chợt có chút đắc ý.

 

“Ta khoảng bốn mươi mấy tuổi, không nhớ rõ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hả!” Mặt Bạch Tinh Tinh xịu xuống, Curtis già vậy sao, còn lớn tuổi hơn cả ba cô nữa, “Em mới mười sáu thôi đấy.”

 

Parker cũng vô cùng ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Curtis một cái.

 

Người ta thường nói rắn vốn dâm đãng, vậy mà con rắn này lớn tuổi như vậy mới tìm bạn đời, với thực lực của hắn thì việc cướp một cô gái từ bộ lạc nhỏ chắc không khó.

 

Nhưng nghĩ đến thực lực bốn vằn của Curtis, Parker lại thấy bình thường. Nếu Curtis mới mười mấy hai mươi tuổi đã là thú nhân bốn vằn thì thật không thể tin nổi.

 

“Cúc cù cù ~”

 

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của chim cánh ngắn, chắc là nó đang mổ cửa.

 

Bạch Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống đống cỏ chợp mắt, mỉm cười nói: “Tốt quá rồi, chắc là nuôi sống được con chim cánh ngắn này.”

 

Không có hoạt động gì vào ban đêm, Bạch Tinh Tinh ngủ từ rất sớm. Sáng hôm sau, cô bị một thứ gì đó lành lạnh liên tục cọ vào người làm cho tỉnh giấc.

 

“Ưm ~~” Bạch Tinh Tinh dụi mắt, đột nhiên cảm thấy hạ thân lành lạnh, cô theo phản xạ khép chân lại, nào ngờ lại kẹp phải một cánh tay lạnh ngắt, không kìm được mà hét lên: “A ——”

 

“Tỉnh rồi à?” Curtis quỳ bên cạnh Bạch Tinh Tinh, một tay vẫn bị cô kẹp chặt, đôi mắt hắn trong veo như hổ phách đỏ tươi, hoàn toàn không tương xứng với hành động không đứng đắn của mình.

 

Bạch Tinh Tinh vội vàng buông Curtis ra, vội vã lùi về phía sau.

 

Parker cũng bị tiếng hét của Bạch Tinh Tinh làm cho tỉnh giấc, cả người con báo lập tức nhảy dựng lên.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Gào!” Con báo cảnh giác nhìn quanh, có kẻ đột nhập sao?

 

Bạch Tinh Tinh cảm thấy quần lót của mình đang tụt xuống đùi, cô không thèm nhìn mà kéo vội lên, mở to mắt trừng Curtis: “Anh làm cái gì vậy?”