Cả người Curtis cứng đờ, ánh mắt dừng lại trên chén trứng chưng, yết hầu từ từ chuyển động, “ực” một tiếng nuốt món ăn ấm nóng trong miệng xuống.
Trước đây, hắn hoàn toàn không hiểu được cái gọi là mỹ vị mà thú nhân thường nói, bây giờ hắn mơ hồ cảm nhận được một chút. Giống như chén trứng chưng này, ấm áp, mềm mịn, thơm ngon và vừa miệng.
Xà thú sợ nóng sợ lạnh, nhưng lại đặc biệt thích sự ấm áp, món ăn thanh đạm ấm nóng này đối với Curtis thật sự là tuyệt diệu, gãi đúng chỗ ngứa.
Bạch Tinh Tinh nhìn phản ứng của Curtis, cười rạng rỡ, chỉ vào nồi nói: “Anh thích à? Trong nồi vẫn còn.”
Parker nghe vậy, tim hẫng một nhịp, vì muốn để Bạch Tinh Tinh ăn nhiều một chút mà hắn còn không nỡ ăn thêm, bây giờ lại muốn nhường hết cho con rắn kia sao?
“Tinh Tinh em ăn đi.” Parker lập tức nói.
Bạch Tinh Tinh l.i.ế.m mép: “Em no rồi.”
“Vậy ta ăn.” Parker nói rồi định ôm lấy nồi, nhưng thực lực của Curtis mạnh hơn hắn, động tác cũng nhanh hơn, đuôi rắn quấn một cái đã mang nồi đến trước mặt mình.
Parker tức nghẹn, đứng dậy định giành lại.
Bạch Tinh Tinh cười giữ Parker lại, “Hiếm khi Curtis có món thích ăn, anh đừng giành nữa, anh ăn thịt đi.”
Parker nhìn Bạch Tinh Tinh một lúc, rồi dỗi dằn bỏ đi ra ngoài. “Không ăn.”
Thịt heo quá hiếm, vẫn nên để lại cho Tinh Tinh ăn buổi chiều.
Parker ngồi xổm bên bờ sông uống nước, nhìn hình ảnh ủ rũ của mình dưới mặt nước, tâm trạng càng thêm sa sút.
Trước kia chỉ có hắn và Tinh Tinh thật tốt biết bao, không cần phải tranh giành đồ ăn.
Thông thường trong một gia đình, bạn đời nữ sẽ phân phát thức ăn, bạn đời nam không được sủng ái tự nhiên sẽ nhận được phần ít nhất và tệ nhất. Tinh Tinh đưa hết trứng chưng cho con rắn kia, có phải điều đó có nghĩa là cô ấy thích con rắn kia hơn không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mình lại không bằng cả một con thú m.á.u lạnh…
Parker lập tức cảm thấy cuộc đời thật vô vị, nằm thoi thóp bên bờ sông.
Curtis cuối cùng cũng ăn xong, tiện tay dọn dẹp sạch sẽ.
Mặt trời lên đến đỉnh đầu, sương mù liền tan, nhưng trong không khí tầng thấp vẫn còn rất nhiều côn trùng. Còn rất nhiều việc phải chuẩn bị trước khi mùa mưa đến, các thú nhân đều đang bận rộn.
Curtis và Parker hợp sức dọn củi trong nhà ra phơi, sau đó Parker về pháo đài đá mang hết những tấm da thú đã thuộc của mình đến, còn Curtis thì ra khỏi thành cắt cỏ.
Bạch Tinh Tinh ăn no căng, ngồi dưới bóng cây trước cửa nhà mình để tiêu thực, tiện thể trông chừng đống củi, phòng trường hợp bị lũ thú con trong bộ lạc tha đi chơi.
Xa xa có một thú nhân bưng một thứ gì đó được lót bằng lá cây đi tới, khi đến gần, Bạch Tinh Tinh nhận ra đó là một con sói, vẻ mặt cô lập tức có chút không tự nhiên.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thú nhân tộc sói đứng lại trước mặt Bạch Tinh Tinh, chìa chỗ hoa quả trong tay về phía cô, nói: “Cho cô ăn.”
Bạch Tinh Tinh nhớ lại câu nói của Parker “chó không sửa được thói ăn phân”, không kìm được mà lùi về sau.
Ban ngày ánh sáng tốt, Bạch Tinh Tinh lúc này mới nhìn ra vẻ mặt nghiêm túc tuấn tú của anh ta có vài phần ngượng ngùng.
Cảnh tượng này giống như một tiền bối ngây thơ tỏ tình với một cô gái, đây là lần đầu tiên Bạch Tinh Tinh gặp phải sau khi xuyên không. Parker thì ngang ngược bám lấy cô, Curtis còn bá đạo hơn, trực tiếp bắt cô đi luôn. Còn con gấu kia thì thân hình quá đồ sộ, không tính làm gì.
Nhưng dù cảnh tượng này có phù hợp với khao khát tình yêu của Bạch Tinh Tinh đến đâu, chỉ cần nghĩ đến câu nói kia, tất cả bong bóng màu hồng trong đầu cô đều tan biến. Huống hồ, bây giờ cô cũng được xem là phụ nữ đã có chồng.
“Không, tôi không thể nhận.” Bạch Tinh Tinh nói dứt khoát, cô từ dưới nhìn lên Tu, không cẩn thận liền thấy phải chỗ nhạy cảm dưới chiếc váy da của người ta, một mảng đen tuyền.
Bạch Tinh Tinh vội vàng đứng dậy.
Tu bước một bước về phía Bạch Tinh Tinh, dúi hoa quả vào tay cô. Bạch Tinh Tinh dùng tay đẩy ra từ chối, cô kín đáo ngửi thử, không thấy có mùi lạ. Không đề phòng, Tu buông tay ra, hoa quả liền nằm gọn trên tay cô.